Mọi người liên tiếp lên tiếng nghị luận, suy đoán đủ loại tình huống.
Cục tài chính thành phố của bọn họ cho tới bây giờ còn chưa từng xảy ra một chuyện nào lớn như vậy cả!
"Người đó thật sự đã chết rồi sao?"
"Xe cứu thương tại sao còn chưa đến vậy?"
"Này, nhìn kìa, Vi cục trưởng bọn họ đi ra rồi kìa!"
"Vi cục trưởng! Vừa rồi có người từ trên lầu ba ngã xuống!"
Có người lập tức đi báo cáo tình huống với Vi Lâm, có rất nhiều cán bộ và khoa viên của cục tài chính cũng đều đi đến nghênh đón, muốn hỏi Vi cục trưởng bọn họ một chút tình huống.
Nhưng mà Vi Lâm căn bản là không có tâm tư nghe, quát một tiếng: "Tránh ra! Tất cả tránh ra trước!" Nói xong, một mình tách khỏi đoàn người chạy bộ đến hướng của Đổng Học Bân.
Nhưng mà, còn có người chạy qua nhanh hơn cả ông ta!
Là Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ chạy qua trước!
"Đổng huyện trưởng!"
" Đổng huyện trưởng!'
Nghiêm Nhất Chí lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh của Đổng Học Bân, sắc mặt đen đến đáng sợ.
Trần Tiểu Mỹ vừa sợ vừa lo lắng, lớn tiếng nói: "Ngài nói chuyện đi! Ngài nói chuyện đi!"
Nghiêm Nhất Chí muốn lật thân thể của Đổng Học Bân qua một bên, muốn nhìn xem hắn bị thương ở chổ nào.
Nhưng đúng lúc này, Diêu Thúy vội cả kinh kêu lên: "Không nên cử động! Ngàn vạn lần không nên cử động! Chờ xe cấp cứu tới đây!"
Nghiêm Nhất Chí cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851100/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.