Ba tiếng đồng hồ...
Năm tiếng đồng hồ...
Mười tiếng đồng hồ...
Máy bay chậm rãi đáp xuống đường băng sân bay.
Máy bay dừng lại, hành khách lần lượt đi xuống.
"Tiểu Đổng, dậy đi" Địch Lỗi lay Đổng Học Bân bên cạnh đang ngủ say một cái: "Tới rồi"
Đổng Học Bân tỉnh dậy, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ: "Ơ, tới nhanh vậy? Cảm ơn Địch ca"
"Nhanh cái gì? Hơn mười tiếng rồi"
"Ha ha, tôi vừa ngủ một chút đã tới, ngay cả nằm mơ cũng không có"
"Cứ như vậy đi, tôi cũng xuống máy bay, sau này có cơ hội gặp lại"
"Tốt, quen biết cũng là duyên phận, ngày nào đó trở về kinh thành, chúng ta cùng nhau ăn"
"Được, sau này còn gặp lại" Cũng là khách khí nói thôi, ngay cả số điện thoại cũng không trao đổi, sau này khẳng định là không gặp lại rồi.
Đổng Học Bân và Địch Lỗi nắm tay nhau, Địch Lỗi đi lấy hành lý, còn Đổng Học Bân thì chẳng có hành lý gì, cho nên nhẹ nhàng đi ra.
Buổi tối.
Trời đêm của Phất Châu có chút tối.
Ngủ ngồi cả đường đi, thân thể cũng có chút mệt mỏi, đương nhiên không thoải mái bằng ngủ trên giường rồi, sau khi xuống máy bay Đổng Học Bân duỗi lưng một cái thật dài, hoạt động gân cốt một chút, nhìn đám người ngoại quốc xung quanh, hắn cũng không nói chuyện, qua cổng kiểm an, đi nhanh ra ngoài sân bay, đồng thời mở điện thoại di động lên, thấy có hai cuộc gọi đến.
Một cái không nhận ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850966/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.