Buổi tối.
Tám giờ.
Nhà hàng Vương Phủ, trong phòng của Đổng Học Bân, Trần Học Giai ngẩng đầu, bàn tay già nua nắm chặt cánh tay của Đổng Học Bân, con mắt nhìn hắn.
"Vì quốc gia, vì tiểu Chung, tôi cầu xin cậu"
"Được, tôi nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận"
"Tôi sẽ chờ ngay tại phòng khách của khách sạn, cậu nghĩ được rồi thì tìm tôi"
"Đừng, Trần viện sĩ, quá muộn rồi, hôm nay ngài về trước đi"
"Tôi lo lắng tình huống của tiểu Chung, trở về tôi cũng ngủ không yên, cậu lo lắng đi, tôi ở bên ngoài, bao lâu tôi cũng chờ được."
Trần Học Giai dứt lời thì run rẩy đi ra. Đổng Học Bân vội vàng đỡ tay đưa ông ấy đi ra ngoài, trong lòng nói còn không bức tôi không ép tôi, ngài cái này không phải là bức tôi sao?
Vì quốc gia, câu nói đầu tiên cho vai của Đổng Học Bân một gánh không nhẹ.
Còn cái gì có thể nặng hơn cái này? Dù sao Đổng Học Bân nghĩ đã không có!
Sau khi đóng cửa lại, Đổng Học Bân đi một mình trở về phòng, mở cửa sổ ra hít thở không khí bên ngoài, trong đầu càng ngày càng quấn quýt.
Một điếu thuốc....
Hai điếu thuốc....
Ba điếu thuốc....
Nghĩ tiếng khóc của Hàn Tinh.
Nghĩ Chung Lệ Trân sinh tử không biết.
Nghĩ một cái cúi đầu của lão khoa học gia.
Đổng Học Bân thở dài, dụi tàn thuốc nắm xoa xoa đầu, sau đó dụng lực vỗ vỗ trán, cái này không phải khiến cho tôi khó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850959/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.