Hoàng hôn buông xuống.
Ở hậu viện biệt thự, trời cũng sắp tối rồi.
Hơn mười phút, Đổng Học Bân vẫn duy trì cái tư thế như trước, thoải mái dựa vào đôi chân thon dà của mỹ nhân, cảm giác thật tuyệt.
“Tạ tỷ, buổi tối chị đi sao?”
“Ha ha, buổi tối tôi về nhà mẹ, sáng mai đi”.
“Hắc, chị có ý trêu tôi phải không? Đều đến đây rồi, ở lại đây đi”.
“Tiểu tử ngươi lại có chủ ý gì vậy? Ừm?”.
“Tôi không có, chỉ là nhớ chị, muốn nói chuyện với chị một lát”.
“Trời vẫn chưa tối, có trở về hay không nói sau, để Tạ tỷ xem biểu hiện của cậu”.
Đổng Học Bân nghe vậy, không biết nói gì, hắn biết tính cách của Tạ Tuệ Lan, ở ngoài mặt thì với ai cũng cười cười ha ha, bộ dạng rất chan hòa, nhưng thực tế căn bản không phải như vậy, Tạ tỷ là điển hình của những người ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng trong tâm thì lạnh, ngoài miệng một đằng trong lòng một kiểu, ngay cả Đổng Học Bân thân thiết với cô như vậy, cũng hoàn toàn không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, cô có chủ ý của chính mình, chỉ cần chính cô quyết định xong mọi việc, người khác nói thế nào cũng không quan trọng, cho nên Đổng Học Bân rõ ràng cũng không phí mồm mép, cùng Tạ Tuệ Lan nói những chuyện ái tình, Đổng Học Bân đã sớm chuẩn bị tốt tư thế bị động, so về tuổi tác, về quan chức, gia thế, về tính cách của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849990/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.