Tầng một biệt thự, đại sảnh.
Tạ Quốc Bang buông tờ Nhật báo Bắc kinh trên tay xuống, “Tiểu Đổng, nghe nói cậu năm sau muốn vào Cục Chiêu thương làm à?”
“Vâng” Đổng Học Bân nghiêm túc đáp.
“Từ bên hệ thống Công an lại nhảy sang Cục Chiêu thương, có thích nghi được không?”
“Có thể, cháu có niềm tin làm tốt công việc chiêu thương, nhất định làm hết chức hết trách ở cương vị, cố gắng đưa kinh tế huyện bước lên một bậc, cố gắng đưa cả huyện…”
Tạ Tuệ Lan ngắt lời nói: “Ha ha, cậu rốt cuộc là Cục trưởng Cục chiêu thương hay là huyện trưởng?..”
Hàn Tinh ngồi bên cạnh nghe cũng cười vui vẻ.
Đổng Học Bân trong lòng nghĩ, tôi đây đang biểu hiện với lãnh đạo, cô lại cắt lời tôi làm gì, nhưng cũng tự biết biểu hiện có hơi quá, ho một tiếng nói: “Muốn làm tốt công việc chiêu thương, nếu chỉ đứng ở góc độ của Cục Chiêu thương thôi thì quá hạn hẹp, phải nhìn cả huyện, đứng trên cao suy nghĩ vấn đề, như thế mới có thể phối hợp với lãnh đạo huyện thúc đẩy kinh tế huyện, thúc đẩy thị trường, làm cho bà con trăm họ cuộc sống sung túc…” Những lời sáo rỗng, Đổng Học Bân mở miệng là tuôn ra, chẳng đỏ mặt chút nào, ai biết hắn đểu rõ, bản lĩnh của hắn làm gì được như vậy?
Hàn Tinh cười nói: “Mỗi lần đến các người đều nói chuyện công việc, chuyện chính trị…”
Tạ Tuệ Lan hí mắt cười nói: “Tiểu Bân, mẹ tôi không vui rồi đấy”.
Đổng Học Bân cuống quít lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849392/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.