Chưa đến năm giờ chiều.
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, trời cũng sắp tối rồi.
Đổng Học Bân dừng xe trước cổng Công ty bán đấu giá Vân Đức vừa xuống xe bước vào công ty, vừa suy nghĩ xem có nên lấy lý do bệnh cũ tái phát mà cáo bệnh không? Trúng gió cảm mạo? Dù sao cũng tìm cái cớ để chối việc này cái đã được không nhỉ? Nghĩ lại thấy không nên, cáo bệnh thì rõ ràng quá, ngốc cũng có thể nhìn ra, như thế càng để lại ấn tượng không tốt cho Tạ lão và ba mẹ Tạ tỷ, vẫn cứ phải kiên trì mà đến vậy.
Tính gì, sợ cái gì chứ!
Ta đây từ nhỏ đến lớn đã sợ ai chưa?
“Tiểu Đào Nhi có đây không?” Đổng Học Bân nói với cô gái ở tổng đài.
Cô gái vừa thấy Đổng Học Bân, lập tức nhận ra anh, biết quan hệ người này với Cù tổng không phải bình thường, “Ngài tìm thư ký Cù tổng ạ? Xin đợi một lát, tôi sẽ liên hệ ngay”.
Không lâu sau, Tiểu Đào Nhi từ trên lầu đi xuống.
Đổng Học Bân cũng không lòng vòng, “Em có chìa khóa tủ bảo hiểm của Vân Huyên không? Giúp anh lấy một hộp nhân sâm núi”.
Tiểu Đào Nhi biết rõ số nhân sâm đó đều là của hắn, “Anh lên cùng em nhé? Muốn lấy loại mấy năm?”
“Anh không đi đâu, ừm, lấy năm mươi năm đi, anh nhớ vẫn còn một hộp”.
Vốn dĩ chìa khóa tủ bảo hiểm chỉ có mình Cù Vân Huyên giữ, nhưng cô đi
Hồng Kông Ma Cao du lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2849390/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.