Đường Phúc trả lời một câu khiến cho đôi mắt Yến Triệt chợt tối xuống.
Thấy Yến Triệt không lên tiếng, Đường Phúc nói tiếp, "Điện hạ làm sao thế? Có cần phải đến Thọ Khang cung thăm Thái hậu không?"
Yến Triệt lắc đầu, hắn thở dài sau đó xoay người đi ra ngoài, "Đến Khôn Ninh cung."
Đường Phúc nghe thấy thế vội vàng đuổi theo, "Hôm nay chư vị Hoàng tử và chư vị chủ tử hậu cung đều ở chỗ Hoàng hậu nương nương, lúc này có lẽ đã sắp xong rồi, hiện tại người đi đúng là vừa lúc."
Yến Triệt gật đầu, không nhiều lời nữa mà đi thẳng đến Khôn Ninh cung.
Vừa đến bên ngoài chính điện của Khôn Ninh cung thì đã thấy có rất nhiều hầu nô đứng ngoài cửa. Yến Triệt chau mày, bước chân đột nhiên ngừng lại rồi lập tức đi vòng ra hậu đường. Đám hầu nô nhìn thấy Thái tử đến đây đang định đi thông báo thì lại bị Yến Triệt khoát tay áo ngăn lại.
Đám hầu nô lập tức ổn định lại rồi đứng yến tại chỗ, còn Yến Triệt đi thẳng lên hành lang bên cạnh chính điện.
Hành lang này cách với chính điện một bức tường ngăn cách, phía trên có hàng song cửa sổ cao cao khắc hoa văn để chặn tầm nhìn, thế nhưng lại không ngăn cản được tiếng nói chuyện.
"Hôm nay là mùng 2, không biết tối nay Hoàng thượng có thời gian ăn một bữa cơm cùng chúng ta hay không."
Trong chính điện của Khôn Ninh cung, Triệu Thục Hoa toàn thân mặc hoa phục ngồi trên chủ vị, còn trái phải bên dưới đều là quý nhân mặc hoa phục. Bên trái là Phùng Linh Tố mặc cung trang màu xanh lam, đối diện với Phùng Linh Tố là Uyển phi Tống Uyển Thanh xuất thân thừ Tống Quốc công phủ.
Tống Uyển Thanh có đôi mắt hạnh cùng má đào, dịu dàng xinh đẹp, bà mặc cung trang màu tím nhạt, mặc dù đã qua tuổi 30 thế nhưng trên mặt vẫn còn vẻ đẹp đẽ đoan trang, dịu dàng và rất thân thiện. Bà chớp chớp mắt rồi lên tiếng, "Mặc dù quan lại trong triều đều đang nghỉ Tết, thế nhưng Hoàng thượng lại vẫn vất vả bên trong Sùng Chính điện. Giờ đã là năm mới rồi, thật sự khiến người ta phải đau lòng."
Phùng Linh Tố khẽ cười, "Muội muội yên tâm, đêm qua Hoàng thượng ngủ lại Trường Tín cung, ta thấy tinh thần Hoàng thượng cực kỳ tốt. Ta còn chuẩn bị cho Hoàng thượng ít canh bổ, Hoàng thượng uống xong cũng khỏe hơn nhiều."
Tống Uyển Thanh cười cười, "Một khi đã như vậy thì đúng là không thể tốt hơn, có tỷ tỷ quan tâm Hoàng thượng cũng được rồi."
Triệu Thục Hoa nghe thế liền chau mày, "Mặc dù muội muội quan tâm đến thân thể Hoàng thượng, nhưng mấy loại thuốc bổ này nọ cũng vẫn phải hỏi qua Thái y viện mới được, tránh cho ăn phải cái gì không đúng thì sẽ lại xảy ra sự cố."
Phùng Linh Tố cười nhạt rồi đưa tay lên vuốt ve vạt áo chính mình, "Hoàng hậu tỷ tỷ quả nhiên suy nghĩ cho toàn, kẻ muội muội như ta đúng thật là thua kém. Có điều hơi đáng tiếc, Hoàng thượng lại không thích đến Khôn Ninh cung." Nói xong bà lại cười, tựa hồ như không hề cảm thấy lời này cực kỳ không ổn, "Nhưng mà tỷ tỷ yên tâm, muội muội nhất định sẽ nói với Hoàng thượng là tỷ tỷ cũng rất quan tâm đến người."
Vẻ mặt Tống Uyển Thanh hơi lúng túng, bà ta chỉ cầm ly trà lên lẳng lặng uống, còn mấy mỹ nhân mặc cung trang ngồi bên dưới bà ai nấy đều cúi đầu yên lặng không lên tiếng. Còn ở vị trí cuối cùng, một bên là Bát Hoàng thượng, một bên là Cửu Hoàng tử, cả 2 không nhận ra mấy lời nói sắc bén của người lớn nên dáng vẻ vẫn hồn nhiên vô tư như lạc vào cõi tiên.
Triệu Thục Hoa nghe Phùng Linh Tố nói xong chỉ cười cười mà không hề giận dữ, "Hoàng thượng và muội muội tình sâu như biển, trong cung ai cũng biết rõ điều này. Nếu đã như vậy thì muội muội nên chăm sóc thân thể Hoàng thượng thật tốt, chỗ này của Bản cung mặc dù giữ chức vị Hoàng hậu nắm giữ Phượng ấn thế nhưng lại phải quản lý toàn bộ hậu cung. Cho dù muội muội có nói hay không thì Hoàng thượng nhất định cũng đã hiểu rõ rồi."
Giọng nói Phùng Linh Tố rất có ý khoe mẽ và chèn ép, nhưng Triệu Thục Hoa vẫn không nhanh không chậm, bất kể thế nào thì Triệu Thục Hoa mới chính là Hoàng hậu, mới là người sau trăm tuổi có thể cùng chôn chung mộ với Yến Hoài.
Triệu Thục Hoa biết đây là chỗ đau của Phùng Linh Tố, quả nhiên Phùng Linh Tố nghe câu này xong thì nụ cười trên mặt không còn duy trì được nữa.
"Hoàng hậu tỷ tỷ nói rất đúng." Phùng Linh Tố nói xong liền vuốt vuốt lồng ngực mình, "Haizz, chẳng hiểu tại sao mà mỗi lần đến Khôn Ninh cung ngồi một lúc là cứ thấy trong ngực khó chịu. Tỷ tỷ nếu không còn việc gì khác thì muội muội xin phép cáo từ."
Triệu Thục Hoa khẽ hất hàm, "Khôn Ninh cung chính là tẩm cung của các thế hệ Hoàng hậu, mỗi lần muội muội đến đều cảm thấy tim đập nhanh, xem ra tâm tính của muội muội quá yếu nên mới không áp chế được khí thế của Hoàng hậu trong cung, vẫn là Trường Tín cung thích hợp với muội hơn."
Triệu Thục Hoa nói xong lại nhìn về phía mấy người khác, "Bản cung cũng mệt rồi, mọi người đều lui ra đi."
Phùng Linh Tố siết chặt cổ tay áo, nghe thấy thế liền đứng dậy nhún người qua loa một cái rồi xoay người bước đi.
Những người khác cũng lần lượt hành lễ rồi lui ra ngoài, Yến Tuy cũng được ma ma ôm ra khỏi cửa.
Chính viện không còn ai nữa, nụ cười trên môi Triệu Thục Hoa mới từ từ phai nhạt đi.
Một tiểu hầu nô chạy đến phía trước rồi nói, "Nương nương, Thái tử Điện hạ đến rồi."
Triệu Thục Hoa kinh ngạc, lập tức đứng dậy đi về phía hậu đường. Vừa bước vào cửa hông liền nhìn thấy Yến Triệt đứng ở trên hành lang, Triệu Thục Hoa thở dài, "Nếu đã đến rồi sao không bảo người bẩm báo, như vậy ta cũng đuổi được bọn họ đi sớm một chút."
Yến Triệt cúi người thi lễ, hắn vẫy vẫy tay bảo đám người Vân Nhạn lui ra, sau đó tự mình đỡ tay Triệu Thục Hoa cùng hướng về hậu đường.
"Giao thừa và mùng 1 phụ hoàng đều ở bên Trường Tín cung?"
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Này vẫn còn phải hỏi à? Đương nhiên là ở Trường Tín cung."
Yến Triệt nhíu chặt lông mày, "Lần gần đây nhất phụ hoàng đến chỗ này của mẫu hậu là bao giờ?"
Triệu Thục Hoa lắc đầu, "Con hỏi chuyện này để làm gì?"
Yến Triệt dừng chân lại, giọng nói có vẻ u ám, "Mẫu hậu, người là Hoàng hậu trong cung, bao nhiêu năm nay phụ hoàng chỉ tin tưởng mù quáng vào nữ nhân kia, đặt người vào đâu chứ? Nếu không có ngoại tổ nắm giữ Bắc phủ quân thì người và nhi thần..."
Yến Triệt thở sâu, lúc này mới không nói tiếp nữa. Triệu Thục Hoa nắm lấy tay Yến Triệt, hai người đi ra khỏi hành lang đến trung đình tiếp giáp giữa chính điện và hậu đường. Tuyết đọng ở đây chưa tan hết, nên để lộ ra từng cụm cỏ xanh, Triệu Thục Hoa dừng chân lại, lúc nói chuyện thì trong miệng thở ra từng đợt khói, "Nữ nhân trong cung chia làm 2 loại, một là biết chính mình muốn cái gì, hai là không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Loại thứ nhất, vì để đạt được mục đích liền không từ thủ đoạn, nhưng một khi có được thì cũng rất vừa lòng. Còn loại thứ 2 là tham lam nhất, không biết bản thân mình muốn cái gì nên phải cướp đoạt tất cả mọi thứ."
Nói xong Triệu Thục Hoa nhìn Yến Triệt, "Con không cần phải hiểu những thứ này, con chỉ cần biết mẫu hậu ổn định vị trí Hoàng hậu nhiều năm như vậy không chỉ bởi vì ngoại tổ phụ con nắm giữ Bắc phủ quân. Trong cung mẫu hậu con chính là loại người thứ nhất, còn người kia chẳng qua là loại thứ 2 mà thôi. Con cho rằng Hoàng thượng trốn ở chỗ đó của bà ta vài đêm sẽ khiến bà ta vui vẻ hay sao? Cẩn phi không còn nữa, nhưng bà ta lúc nào cũng lo lắng liệu có xuất hiện thêm một Cẩn phi tiếp theo hay không, thật sự là quá bi thương."
Yến Triệt chau mày, "Nhưng mà mẫu hậu, con người đều sẽ không có được thứ mà mình mong muốn nhất, mẫu hậu thật sự muốn vị trí Hoàng hậu này sao? Người đã ngồi trên vị trí này lâu như vậy, đích thật là không có mong mỏi gì mới à?"
Triệu Thục Hoa cười cười, "Sao lại không có chứ? Con chính là thứ mẫu hậu mong mỏi nhất."
Yến Triệt khẽ cười, Triệu Thục Hoa nói tiếp, "Nhìn con kế thừa đại nghiệp, đó chính là thứ ta mong mỏi."
Yến Triệt nghe vậy liền giật mình, "Còn bản thân người thì sao?"
Triệu Thục Hoa lắc đầu, "Nhiều năm như vậy, ta ngồi trên vị trí này cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, sau này chỉ trông chờ vào con và muội muội con thôi. Con ngồi lên vị trí kia, còn muội muội con có một chốn về thật tốt chính là điều mà ta yên tâm nhất."
Yến Triệt nghe thấy thế thì mặt mũi hơi tối xuống, hắn nhất thời không nói gì nữa.
Còn bên này Phùng Linh Tố quay về Trường Tín cung liền ném luôn ly trà trong tay xuống đất.
Đám hầu nô trong phòng sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất, Phùng Linh Tố hít sâu một hơi rồi nói, "Nếu không phải bởi vì bà ta có phụ thân tốt thì bà ta cho rằng còn có thể ngồi yên trên vị trí Hoàng hậu đó hay sao? Bao nhiêu năm như vậy, Hoàng thượng coi bà ta như vật trang trí mà thôi, Hoàng hậu thì có gì đặc biệt hơn người chứ! Năm đó người mà Hoàng thượng thật lòng yêu thích chính là ta! Nếu không phải bà ta nhập phủ trước ta thì làm gì đến lượt bà ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu. Bao nhiêu năm nay chẳng qua bà ta hết hy vọng xoay chuyển Hoàng thượng mà thôi!"
Hầu nô quỳ đầy đất, nghe lời Phùng Linh Tố nói mà không dám thở mạnh.
Phùng Linh Tố dựng thẳng lông mày nhìn vào Bảo Điệp bên cạnh, "Ngươi, ngươi nói xem, bình thường Hoàng thượng đối xử với ai tốt nhất?"
Bảo Điệp vội vàng cung kính trả lời, "Đươn nhiên là Hoàng thượng đối xử với nương nương tốt nhất, bao nhiêu năm nay trong lòng Hoàng thượng chỉ có một mình nương nương, nương nương ở trong cung được sủng ái tận 19 năm không suy giảm, ngay cả tiền triều cũng không có ai như vậy."
Phùng Linh Tố nghe câu này xong trong lòng mới thoải mái đôi chút, bà ta cười lạnh một tiếng, "Cho nên bà ta ra oai ngạo mạn cái gì chứ?"
Nói đến đây Phùng Linh Tố chau mày, mặc dù bà ta không để Hoàng hậu vào trong mắt, thế nhưng Triệu Thục Hoa vẫn tốt hơn bà ta một chút. Cái khác thì không nói, ít nhất nhi tử của Triệu Thục Hoa hiện tại chính là Thái tử.
Hiện giờ bà ta cùng với Triệu Thục Hoa như nước với lửa, thanh thế Trung Quốc công phủ cũng càng lúc càng mạnh, nhưng một khi Yến Triệt thật sự đăng cơ thành Hoàng đế thì sau này kết cục của bà và Trung Quốc công phủ không cần nghĩ cũng biết...
Nghĩ đến đây trong lòng Triệu Thục Hoa cũng có chút bất an, "Thành vương và Tiểu công gia chẳng phải hôm nay muốn vào cung à? Sao đến bây giờ còn chưa thấy người đâu..."
Bảo Điệp run run sợ sợ nhìn thoáng qua hướng cửa, "Nô tỳ, nô tỳ lập tức sai người đi hỏi một tiếng."
Phùng Linh Tố hít sâu, cảm giác thoải mái ban nãy khi là người duy nhất trong lòng Hoàng thượng giờ đã hoàn toàn vơi đi, đã đến tuổi này rồi, bề ngoài có thuần khiết dịu dàng đến đâu đi nữa thì điều gì cần cân nhắc vẫn phải cân nhắc, cần tranh cũng không thể không tranh.
...
Hầu nô của Thọ Khang cung dẫn Tần Hoan và Phục Linh đến cửa cung liền quay về, Tần Hoan và Phục Linh cùng đi ra bên ngoài cửa.
Ra khỏi cửa rồi Phục Linh cũng được thả lỏng, lập tức nhắc đến con chim nhỏ kia, "Sao tiểu thư lại biết con chim nhỏ kia bị thương? Đó là chim gì thế? Nhìn cánh nó vàng rực rỡ..."
"Là chim kim oanh." Tần Hoan trả lời xong lại nói tiếp, "Trước kia, đại khái là khoảng cuối năm ngoái, hình như ta cũng đã gặp qua một con chim nhỏ giống như vậy, lúc đó cánh của nó cũng bị thương."
Ánh mắt Phục Linh sáng lên, "Năm ngoái? Ở Cẩm Châu sao?" Nói xong nàng chau mày rồi cẩn thận nhớ lại, "Tầm này năm ngoái, sao nô tỳ không hề nhớ ra tiểu thư đã từng thấy nhỉ? Nô tỳ nhớ rõ Tết năm ngoái trong viện kia chỉ có mỗi 2 người chúng ta thôi."
Tần Hoan khẽ cười, "Lúc đó ta không thích nói chuyện, chắc là quên kể cho em."
Phục Linh gật đầu, quả nhiên đã bị câu này của Tần Hoan lừa gạt cho qua.
Tần Hoan không muốn đứng đây nói nhiều nên lập tức nhìn xung quanh, thấy xe ngựa của Trình Hộ đứng cách đó không xa. Trình Hộ cũng thấy hai người các nàng ra cửa nên lập tức nhảy xuống từ càng xe, sau đó đón các nàng qua đó.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hơn 10 con ngựa cùng với 1 chiếc xe chạy như bay đến.
Đến cửa cung chẳng phải toàn bộ xe ngựa đều phải đi chậm sao? Thế nhưng đoàn người này từ xa đã đập vào mắt người ta một cảm giác hung hãn ương ngạnh rồi. Tần Hoan tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy mấy người có chút quen mặt.
Vừa bình tĩnh suy nghĩ lại, ngay lập tức đáy mắt Tần Hoan hiện lên chút lạnh lẽo.
Phục Linh nhíu mày, "Tiểu thư, đây là người từ đâu đến thế, sao dáng vẻ lại ngang ngược như vậy?"
Tần Hoan không muốn chọc phải rắc rối, mà cũng không thích đoàn người này cho nên liền lắc đầu, bước thật nhanh vào trong xe ngựa của mình. Mặc dù Tần Hoan đi rất nhanh nhưng bên ngoài cửa cung trống trải vắng vẻ nên người kia rất nhanh đã nhìn thấy được nàng. Cũng không biết là ai huýt sáo một cái, rất nhanh đã có 2 con ngựa chạy đến ngăn cản trước mặt Tần Hoan.
Tần Hoan chau mày, Phục Linh lập tức hoảng sợ!
Ban ngày ban mặt, trước cửa Chính Hoa, là thị vệ nhà ai lại to gan như vậy?
Phục Linh còn chưa kịp nghĩ xong thì chiếc xe ngựa được thị vệ vây quanh kia cũng ngừng lại.
Xe ngựa dừng lại, một người từ bên trong xe ngựa bước ra, chính là Phùng Chương mà mấy ngày nay không gặp.
Phùng Chương đứng ở trên càng xe, cao cao tại thượng nhìn xuống Tần Hoan sau đó khẽ cười một tiếng, "A, đây chẳng phải Tần phủ Cửu cô nương sao? Chính là Tiểu y tiên tiếng tăm lừng lẫy?"
Tần Hoan liếc nhìn Phùng Chương một cái, đang định vào qua mấy thị vệ cưỡi ngựa kia thì nhưng tên thị vệ đó lại thúc ngựa bước lên trước 2 bước, chặn Tần Hoan lại. Tần Hoan biết hôm nay chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Nàng ung dung quay người lại nhìn thẳng vào Phùng Chương, "Phùng Thế tử đây là có ý gì?"
Phùng Chương đứng trên cao, hắn quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới mấy cái sau đó cười nói, "Nghe nói Cửu cô nương có y thuật xuất thần nhập hóa, hôm nay bản Thế tử mắc phải một bệnh, không biết Cửu cô nương có thể chữa hay không?"
Tần Hoan nhìn Phùng Chương, ánh mắt nàng lạnh, mặt mày lạnh, ngay cả lời nói ra cũng lạnh thấu xương.
"Phùng Thế tử đúng thật có bệnh, có điều Tần Hoan không chữa được."
Nụ cười nhạt trên mặt Phùng Chương cứng lại, "Ngươi nói bản Thế tử có bệnh? Bản Thế tử mắc phải bệnh gì?"
Tần Hoan tiếp tục lạnh lùng, "Bệnh của Thế tử nằm ở trên đầu, chẳng lẽ Thế tử không cảm thấy sao?"
Phùng Chương biết y thuật của Tần Hoan không phải là giả, hắn vốn là muốn đùa giỡn nàng thế nhưng nói đến đây đã bị vẻ mặt lạnh lẽo của nàng dọa sợ. Chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh? Phùng Chương mím môi, "Có bệnh, ở trong đầu..."
Hắn thì thào nhắc lại một lần, sau đó đột nhiên trợn trừng mắt, "Ngươi, ngươi là nói bản Thế tử đầu óc có bệnh?!"
Tần Hoan không trả lời mà chỉ ung dung nhìn Phùng Chương, còn Phục Linh ở đằng sau không nhịn được mà cười khì khì thành tiếng. Phùng Chương nhìn Tần Hoan rồi lại nhìn Phục Linh, đột nhiên hắn giơ tay lên chỉ vào Phục Linh, "Cửu cô nương không thể trêu chọc, thế nhưng nha đầu này bất kính với bản Thế tử. Người đâu, bắt nàng ta lại..."
"Phùng Thế tử chớ nên khinh người quá đáng!" Trình Hộ hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến trước mặt che chắn cho 2 người Tần Hoan.
Phùng Chương nhìn thoáng qua Trình Hộ, trong lòng biết hắn là người bên cạnh Tần Diễm thì không khỏi cười lạnh, "Ngươi lại là thứ chó má gì?! Dám ở trước mặt tiểu gia đây làm càn sao? Các ngươi, đến tóm lấy 2 kẻ này cho ta!"
Nói xong hắn lại căn dặn một câu rất ra vẻ tử tế, "Đừng làm Cửu cô nương bị thương."
Hắn vừa dứt lời thì mười mấy thị vệ đồng loạt xuống ngựa, tiến lên bao vây lấy Trình Hộ và Phục Linh.
Trông thấy Trình Hộ chỉ có một người nên có thể đánh được, nên mấy thị vệ kia liếc nhau một cái rồi đồng loạt giơ nắm đấm lên vọt đến. Trình Hộ nhấc chân đá văng được một người nhưng không tránh được kẻ thứ hai. Nhìn thấy Trình Hộ đã sắp bị đánh ngã rồi thì đột nhiên có một âm thanh xé gió cực kỳ chói tay vang lên, ngay sau đó chính là một tiếng thét thê lương thảm thiết vang vọng trước cửa Chính Hoa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]