Tần Thuật nói xong nhưng Yến Triệt vẫn không di chuyển, Hạ Ngân nhìn sang hắn thì trong lòng thầm ai oán. Dựa vào tính cách của Yến Triệt thì hiện tại hắn sẽ không ở lại Hầu phủ nữa, ông đang mải nghĩ ngợi thì thấy Yến Triệt khó khăn động động chân, sau đó mới xoay người đi vào phòng.
Hạ Ngân vạn phần kinh ngạc lập tức tự vả miệng mình, còn bên này mái hiên Tần Thuật cũng bê bầu rượu đi vào theo. Vừa vào trong phòng ông liền nghe thấy giọng nói trầm thấp và cứng rắn của Yến Triệt, "Ngọn nguồn của chuyện nghiệm thi đó là như nào? Ngươi kể lại kỹ càng cho ta!"
...
Tần Hoàn rời khỏi thư phòng, vừa đi được nửa đường liền gặp Tần Diễm dẫn theo 2 người hầu bê 2 hộp cơm đi đến. Hắn nhìn thấy Tần Hoan liền chau mày, "Sao muội lại ra đây rồi?"
Tần Hoan nở nụ cười nhạt, "Gặp xong rồi thì đi ra thôi!" Dứt lời nàng lại hỏi, "Chẳng phải nói Đại bá ở chỗ này sao?"
Trong lòng Tần Hoan hiểu rõ, nếu như lúc đó Tần Thuật có mặt thì mặc kệ Yến Triệt tự cho là đúng cỡ nào thì cũng sẽ không thể xảy ra hiểu lầm cỡ này được. Hiện tại Tần Hoan chỉ muốn biết, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là có người cố ý?
Tần Diễm hơi ngạc nhiên, "Phụ thân không ở trong thư phòng à?"
Tần Hoan tỉnh bơ, "Lúc muội đến thì không thấy, muội không ngờ người đến là Thái tử Điện hạ, suýt chút nữa làm Điện hạ khó chịu rồi."
Tần Diễm quan tâm hỏi, "Muội không sao chứ?"
Tần Hoan lắc đầu, "Đương nhiên muội không sao..." Người có sao không phải là nàng, mà chính là Yến Triệt. Vị Thái tử Điện hạ này có khi cực kỳ ít khi gặp phải tình cảnh xấu hổ như hôm nay.
Tần Hoan cẩn thận quan sát vẻ mặt Tần Diễm, thấy hắn vẫn như bình thường chứ không có gì né tránh cả thì mới hiểu ra hắn không hề cố ý hay tham gia vào chuyện này. Tần Hoan nghiêng người tránh đường, "Tam ca mau đi đi."
Có vẻ như Tần Diễm vẫn ngạc nhiên vì sao Tần Hoan lại ra ngoài nhanh như vậy nên hắn hỏi nàng, "Điện hạ có nói gì muội à?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không có, Điện hạ vốn định thu người nghiệm thi về bên cạnh mình sau đó tiến cử đến Hình bộ. Nhưng người đó lại là muội, thân phận của muội đương nhiên có nhiều chỗ không tiện cho nên không thể tiến cử được gì rồi."
Tần Diễm gật gật đầu, lúc này mới từ biệt Tần Hoan rồi đi về hướng thư phòng. Tần Hoan nhìn bóng lưng Tần Diễm biến mất rồi mới xoay người đi về hướng chính viện. Nàng vừa vào hậu đường, quả nhiên Hồ thị vẫn còn ở bên trong, nhìn thấy Tần Hoan quay về thì bà ta có chút kinh ngạc, "Sao Hoan nha đầu lại về đây nhanh như vậy?"
Tần Hoan cười nói, "Đã gặp xong khách rồi, cũng không có gì để nhiều lời cả nên con liền cáo lui thôi."
Hồ thị nghe thế thì niềm vui sướng càng lúc càng trào dâng, "Khách không nói thêm điều gì à?"
Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Phải nói thêm gì sao?" Dứt lời nàng lại hơi dừng lại, "Đại bá mẫu biết trước hôm nay khách đến là ai rồi phải không? Ban nãy đến thư phòng con còn sợ hết hồn."
Ánh mắt Hồ thị hơi loé lên, "Đương nhiên là biết rõ rồi."
Tần Hoan gật đầu, "À, vâng, vậy con không quấy rầy Đại bá mẫu nữa, con về trước đây."
Hồ thị gật đầu dẫn Tần Hoan ra khỏi hậu đường, nhìn bóng dáng của nàng biến mất rồi bà mới quay người lại phân phó Vũ ma ma, "Đi báo cho Vũ Nhi một tiếng, nói vấn đề mà con bé lo lắng giờ đã không cần phải lo nữa."
Vũ ma ma đáp lời, chẳng bao lâu sau đã đến Triều Nghi viện, mà ở cách Triều Nghi viện không xa, Tần Hoan mở to mắt nhìn Vũ ma ma bước nhanh vào trong viện. Tần Hoan như có điều suy nghĩ giây lát sau đó mới quay về Tùng Phong viện.
Nàng vừa vào đến cửa viện thì Phục Linh đã chạy ra chào đón, "Tiểu thư, Thế tử gia cứ thần thần bí bí gọi người ra ngoài, cuối cùng là đi đâu vậy?" Tần Hoan chau mày, "Thái tử Điện hạ đến phủ ta, gọi ta đến nói về chuyện nghiệm thi."
Phục Linh kỳ quái, "Thái tử... Điện hạ...?"
Tần Hoan nhận lấy ly trà nóng Bạch Anh đưa lên sau đó ngồi xuống cạnh cửa sổ. Chuyện ngày hôm nay nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, hiện tại nàng cũng đã hiểu rõ rồi. Biểu hiện của Tần Thuật và Tần Diễm cực kỳ bình thường, không hề có vẻ như đang giả vờ. Còn khi nàng đến hậu đường của chính viện, vẻ mặt Hồ thị có chút lo lắng. Chứng tỏ việc này là do Hồ thị thu xếp, còn người bày mưu đặt kế chính là Tần Triều Vũ. Hai người họ đương nhiên sẽ không dâng nàng đến trước mặt Thái tử, như vậy thì chỉ còn một khả năng là Tần Triều Vũ vẫn còn chưa yên tâm về nàng cho nên mới muốn thử thách nàng một lần. Trong lòng Tần Hoan thấy rất bất đắc dĩ, vì sao Tần Triều Vũ cứ phải lo lắng về nàng?
"Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?" Tần Hoan hoàn hồn, Phục Linh lại hỏi, "Mấy phu nhân ngoài tiền viện kia tiểu thư vẫn còn chưa gặp đúng không? Tiểu thư có phải đến xem bệnh cho bọn họ không? Không biết bọn họ còn muốn ở lại đây đến bao giờ?"
Tần Hoan lắc đầu, "Chuyện này có lẽ cũng không phải do ta làm chủ!"
Nói đến xem bệnh, nếu thật sự có bệnh mà người khác không thể chữa thì đương nhiên nàng sẽ không từ chối. Nhưng hiện tại người ta tìm đến Hầu phủ, Hồ thị là người ra mặt, Hồ thị lại cực có khả năng vì nể nang mặt mũi mà đồng ý với người ta. Mà một khi Hồ thị đã đồng ý rồi thì sao nàng có thể cự tuyệt được? Hiện tại nàng chỉ hy vọng Hồ thị đừng có đồng ý toàn bộ với những lời đề nghị của những người đến phủ hôm nay. Nếu như vậy, người bên ngoài nghe được phong thanh có lẽ sẽ còn kéo đến đông hơn nữa...
Trong lòng Tần Hoan lo lắng, Phục Linh cũng thấy tiểu thư nhà mình thanh danh hiển hách là chuyện tốt thế nhưng nhoáng một cái đã có quá nhiều người đến như vậy lại khiến cho nàng sợ hãi. Đến lúc hoàng hôn, Vũ ma ma đến Tùng Phong viện mời, bởi vì hôm nay là buổi tối đầu tiên của năm mới nên toàn bộ mọi người trong Hầu phủ phải tập trung một chỗ ăn cơm, cũng coi như là cơm tất niên.
Bởi vì Tần Nghiệp đã quay về nên bàn cơm càng thêm phần thú vị cùng cười nói vui vẻ. Rất nhanh Hồ thị liền nhắc đến những vị phu nhân và tiểu thư hôm nay đến phủ, "Hoan Nhi, mấy người hôm nay đến đây đều là vì nghe thấy tên tuổi của con. Nguyên một đám mặc dù nói là đến tìm con để xem bệnh nhưng trên thực tế chỉ có 2 người thật sự có bệnh cần chữa. Hoan Nhi, trong đó một người là lão phu nhân của nhà Vũ An Hầu, quanh năm bị tim đập nhanh và loạn nhịp, một người nữa là tiểu thư nhà Tả thị lang Hộ bộ bị bệnh hen suyễn. Còn những người khác, hoặc là chỉ đau đầu nhức óc thông thường, hoặc là giả vờ bị bệnh cho nên Đại bá mẫu đã cự tuyệt thay con rồi. Hai người kia có chút giao tình với phủ chúng ta, mà ta thấy bệnh của họ cũng thật sự khó chịu cho nên con đến xem cho bọn họ có được không?"
Tình hình này còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Tần Hoan, Hồ thị đã đồng ý rồi thì sao Tần Hoan có thể không chữa?
"Vâng, Đại bá mẫu đã hẹn với bọn họ khi nào vậy?"
Hồ thị cười nói, "Hẹn vào ngày mùng 3, giữa giờ Thân."
Tần Hoan gật đầu, "Vậy cũng được, Hoàng thượng giao cho con xem bệnh cho Thái hậu nương nương, mấy ngày nay trưa nào con cũng phải vào cung. Đến mùng 3 con về phủ sớm một chút là được..."
Hồ thị liếc nhìn Tần Thuật, cả 2 đều rất vui vẻ.
Tần Thuật nói, "Hoàng thượng giao bệnh của Thái hậu cho con thì có thể nói vô cùng tín nhiệm con rồi. Con cần phải chữa bệnh cho Thái hậu nương nương thật tốt, còn mấy người bệnh kia chỉ là việc nhỏ thôi..."
Tần Hoan gật đầu, Hồ thị cũng nói, "Đương nhiên rồi, Hoan Nhi nhà chúng ta chính là Tiểu y tiên, bởi thế nên hôm nay mấy người chỉ đau đầu nhức óc cùng đau lưng kia ta đây đều cự tuyệt. Hoan Nhi là người xem bệnh cho Thái hậu, cũng không thể cái gì cũng tuỳ tiện để con bé ra tay được. Phải để cho bọn họ hiểu rõ là muốn đến tìm Hoan Nhi xem bệnh cũng không phải chuyện dễ dàng!"
Toàn bộ người trên bàn đều khẽ cười, nhưng Tần Hoan nghe xong thì nụ cười của nàng cũng không phải phát ra từ đáy lòng.
Mặc dù nàng không muốn mọi người ùn ùn kéo đến tìm nàng chữa bệnh, thế nhưng câu nói bệnh của Thái hậu quan trọng còn những người khác đều là chuyện nhỏ lại khiến cho nàng không mấy thoải mái. Mặc dù vậy nàng vẫn hiểu được, đây chẳng qua là cách nghĩ theo bản năng của Hồ thị và Tần Thuật mà thôi. Trong chốn kinh thành này, người người đều hướng đến quyền lực, ai ai cũng biết phân chia cao thấp.
"Nhờ có Cửu muội muội mà phủ chúng ta cũng trở nên nổi bật rồi."
Nụ cười của Tần Triều Vũ tươi đẹp, ánh mắt nàng nhìn Tần Hoan cũng ấm áp đôi chút, nhưng Tần Hoan cũng chẳng thản nhiên tiếp nhận câu này của nàng ta.
Từ sớm nàng đã tỏ rõ cho Tần Triều Vũ thấy tâm chí của nàng, vậy mà Tần Triều Vũ lại không tin.
Loại thủ đoạn nhỏ tâm tư âm thầm này nàng có thể giả vờ như không biết nội tình, nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng Tần Triều Vũ và Hồ thị cùng với Tần Thuật là giống nhau, trong lòng đều hướng đến vị trí tôn quý bậc nhất kia. Hiện tại nàng có thể nhận được ưu đãi từ Hầu phủ, bọn họ có thể dùng vẻ mặt cực kỳ ôn hòa để chăm sóc nàng, thế nhưng nếu có một ngày nàng không còn mang đến lợi ích nữa thì liệu bọn họ có còn như vậy không?
Bữa cơm này mọi người trong Tần phủ mặc dù là hòa thuận vui vẻ thế nhưng lòng Tần Hoan hơi phiền muộn, chính bởi như vậy nên ngay cả ánh mắt gai góc của Tần Tương chiếu qua thì nàng cũng không thèm để ý đến. Cơm nước xong xuôi, Tần Hoan đi thẳng về Tùng Phong viện, nàng cũng chẳng phải vì sự rầm rộ ngày hôm nay mà sinh lòng vui mừng. Tần Sương vẫn đi theo Tần Hoan về Tùng Phong viện như thường ngày, vốn định nghe Tần Hoan kể một chút chuyện trong cung rồi lại nói chuyện hôm nay nàng vang danh Tiểu y tiên khắp kinh thành. Nhưng khi nhìn thấy tinh thần Tần Hoan không tốt lắm nên nàng chỉ ở Tùng Phong viện không đến nửa canh giờ liền rời đi luôn.
Tần Hoan nhớ kỹ ngày mai vẫn phải vào cung xem bệnh cho Thái hậu nên đương nhiên tối nay phải đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau Tần Hoan ăn cơm sáng xong liền bắt đầu chuẩn bị, mặc dù phương thuốc của Thái hậu đã kê rồi thế nhưng nàng vẫn tự mình làm một ít thuốc viên mang theo vào cung. Hôm nay nàng vẫn dẫn theo Phục Linh và để Tần Diễm hộ tống như cũ, đến cửa cung nàng trình ra lệnh bài rồi bước vào trong.
Người chờ bên trong cửa cung đã đổi thành hầu nô trong Thọ Khang cung, người đó dẫn Tần Hoan đi lại con đường ngày hôm qua.
Lúc nàng bước vào Thọ Khang cung thì Thái hậu vừa mới uống thuốc xong, nếu so sánh với hôm qua thì tinh thần bà tốt lên rất nhiều. Tần Hoan đến thỉnh an rồi bắt mạch xong rồi đã nghe thấy Thái hậu nói, "Khởi Nhi, trời lạnh thế này, lát nữa con nghỉ ngơi ở chỗ này của mẫu thân nhé."
Giọng nói Thái hậu hơi khàn khàn, nghe đến đây trong lòng Tần Hoan có chút đau xót.
Con người lúc già cả, tinh thần không còn minh mẫn nữa thì trong lòng nhất định là chỉ còn nhớ đến người mà mình quan tâm lo lắng nhất. Hoàng thượng nói đây là vị Công chúa đã qua đời, nhưng Thái hậu vẫn nhớ thương nàng vô cùng.
Trần ma ma ghé sát vào bên tai Thái hậu, "Người đừng lo lắng, lát nữa Công chúa Điện hạ còn phải đến gặp Hoàng thượng nữa."
"Hả? Hoàng thượng? À, con đi nói với phụ hoàng con đừng có nghiêm khắc quá với Hoài Nhi như vậy."
Trần ma ma cười nói, "Người yên tâm đi, Công chúa sẽ nói, Hoàng thượng cũng tự có tính toán."
Hoàng thượng trong miệng Thái hậu đương nhiên là Tiên đế. Tần Hoan chỉ yên lặng bắt mạch khám bệnh, những câu này hoàn toàn không hề ghi nhớ trong đầu.
Rất nhanh Tần Hoan đã bắt mạch xong xuôi, "Ma ma, hôm nay Thái hậu nương nương đã tốt lên rất nhiều, cứ theo phương thuốc của ta uống thêm 1 ngày nữa. Đợi mai ta vào cung bắt mạch xong rồi lại đổi thuốc khác."
Nói xong nàng lại lấy thuốc viên mình làm ra, "Đây là thuốc viên, lúc nào chân của Thái hậu nương nương bị tê dại thì ăn vào 1 viên."
Trần ma ma lập tức nhận lấy. Tần Hoan đã xem bệnh xong nên cũng không định ở đây lâu.
Trần ma ma khách sáo muốn Tần Hoan ở lại đây lâu hơn một chút, Tần Hoan lại thấy quy củ trong cung quá nhiều mà nàng lại là người không thích phiền toái cho nên đương nhiên liền cáo từ. Trần ma ma không còn cách nào khác đành phải tự mình đưa nàng đến cửa cung.
Tần Hoan đi suốt dọc đường nhưng lại không hề thấy Cửu Hoàng tử, nàng hơi do dự xong cuối cùng vẫn hỏi một câu, "Ma ma, Cửu Hoàng tử hôm qua về phòng rồi có bị nhiễm phong hàn không?"
Trần ma ma cười nói, "Cảm ơn Cửu cô nương quan tâm, Cửu Hoàng tử không sao cả. Hôm nay là mùng 2, ngài ấy đến Khôn Ninh cung thỉnh an rồi."
Tần Hoan gật đầu, hiện tại mới rời khỏi cổng Thọ Khang cung.
Mặc dù Tần Hoan nhớ rõ đường nhưng Trần ma ma vẫn để cho một tiểu nha đầu đi theo nàng. Lần thứ 2 vào cung, lá gan Phục Linh lớn hơn một chút, lúc đi dọc đường nàng cũng dám ngước mắt lên quan sát cảnh sắc xa hoa phồn thịnh trong cung.
Ba người đi theo hành lang gấp khúc, vừa mới vòng qua một lối rẽ thì Phục Linh khẽ gọi.
"Tiểu thư, nhìn xem, kia là cái gì..."
Tần Hoan nhìn theo hướng Phục Linh chỉ, thế trong trung đình bên cạnh hành lang gấp khúc có một con chim nhỏ màu vàng đang vùng vẫy trên mặt tuyết đọng. Tiểu cung nữ kia tính tình cũng linh hoạt, nàng nhìn thấy thế thì hơi kinh ngạc nói, "Chim à? Là chim sao?"
Tần Hoan nheo mắt tập trung nhìn, đột nhiên nàng khẽ cười. Nàng nhìn xung quanh một chút rồi đi vòng qua hành lang gấp khúc, tự mình đi đến chỗ trung đình đó. Phục Linh đi sau nàng, mở to mắt nhìn Tần Hoan nhấc con chim nhỏ màu vàng từ trong tuyết lên.
Phục Linh nhìn Tần Hoan như vậy thì vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, Tần Hoan cứ như nhận ra con chim này nên dáng vẻ nàng cực kỳ cẩn thận và thương tiếc. Phục Linh thấy hơi khó hiểu nên còn chưa nghĩ nhiều mà chỉ nói, "Ồ, sao nó lại rơi vào trong tuyết thế?"
Tần Hoan khẽ vuốt cánh chim, "Cánh nó bị thương, có lẽ là bị rơi từ trên cao xuống."
Nói đến đây Tần Hoan mở 2 bàn tay ra, thấy con chim kia vỗ cánh vài cái sau đó lại bay lên trời.
Tần Hoan ngước nhìn rồi khẽ cười, "Bay đi, bay đi, lần này đừng có rơi xuống nữa."
Tiếng chim nhẹ nhàng chiêm chiếp vang lên, quả nhiên con chim nhỏ lông ánh vàng vừa bay lên thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Phục Linh cảm thán, "Con chim nhỏ này trông bề ngoại thật xinh đẹp, chẳng lẽ là vị chủ tử nào đó trong cung nuôi dưỡng?"
Tần Hoan đi từ nền tuyết từ trong đình qua đây, nàng chỉ cười cười mà không nói gì.
Tiểu cung nữ bên cạnh nói, "Trong cung cũng có chủ tử nuôi chim, nhưng nô tỳ không biết chính xác là ai nuôi."
Tần Hoan liền nói, "Mặc kệ là ai nuôi, cánh nó đã bị thương mà vẫn còn có thể bay cao bay xa như vậy chính là cực kỳ không dễ dàng rồi." Nói đến đây, mặt mũi Tần Hoan chợt lạnh xuống, đáng tiếc, có vẻ như nó vẫn không bay được ra khỏi bức tường Hoàng cung cao lớn vững chãi này.
Nửa khắc sau, Đường Phúc ở Đông cung cầm một cái lồng chim vào trong viện nhỏ, "Điện hạ, Điện hạ, nó bay về rồi!"
Yến Triệt đang viết chữ trên án thư lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên hắn nhìn thấy trong lồng có một con chim kim oanh có cánh màu vàng. Đáy mắt hắn hơi sáng lên rồi đi từ sau án thư ra, nhận lấy cái lồng từ tay Đường Phúc, "Thế mà lại tự mình bay về rồi à, Bản cung còn tưởng lần này ra ngoài rồi nó sẽ không về nữa."
Đường Phúc cười hề hề, "Sẽ không, cánh của nó căn bản đã bị đứt, nếu được cứu sống rồi thì sẽ không tùy tiện rời bỏ Điện hạ nữa."
Yến Triệt cầm lồng chim rồi xoay người lại thở dài một cái, "Ta ngược lại là hy vọng nó bay ra khỏi cung rồi đừng quay về nữa. Đi theo Bản cung rồi, Bản cung sao có thể giữ nó được ở trong cung chứ?"
Nói xong hắn lại đè thấp tiếng nói xuống, "Chắc hẳn lúc nàng cứu ngươi thì cũng muốn ngươi có thể bay xa hơn một chút."
Đường Phúc nhất thời không nghe rõ, "Điện hạ, người nói cái gì?"
Yến Triệt ngẩng đầu lên rồi lắc lắc. Đột nhiên hắn lại như nghĩ đến cái gì rồi nói, "Tần phủ Cửu cô nương đã vào cung chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]