Triệu Thục Hoa muốn nói lại thôi, Yến Triệt lại phản xạ nhanh hơn, "Ca ca, chẳng lẽ ca đã thích vị Cửu cô nương Tần phủ kia?"
Yến Triệt chau mày, "Đừng nên nói bậy."
Yến Trăn cười hì hì ôm lấy cánh tay Triệu Thục Hoa, "Mẫu hậu, cái này thì có gì mà không nói được chứ? Vị Cửu cô nương kia đúng thật là xinh đẹp mà, có điều... ta thấy hình như ca ca lại có ý với Triều Vũ tỷ tỷ hơn."
Triệu Thục Hoa nhìn Yến Triệt một cái, "Triệt Nhi, con muốn thế nào?"
Yến Triệt nhìn Triệu Thục Hoa rồi lắc lắc đầu, "Mẫu thân, lòng nhi thần sẽ không thay đổi."
Triệu Thục Hoa gật đầu, bà xoa xoa đôi má của Yến Trăn rồi mới thở dài, "Nha đầu Tần Hoan kia đúng thật là không tệ, có điều... đáng tiếc thật..."
"Đáng tiếc gì cơ?" Yến Trăn mở to mắt nhìn Triệu Thục Hoa, bà lại chỉ chỉ vào chóp mũi nàng ta, "Đáng tiếc con bé không giống như con, có một mẫu thân làm Hoàng hậu và một ca ca làm Thái tử."
Yến Trăn ngơ ra một lúc sau đó mới hiểu được ý của Triệu Thục Hoa, nàng lại nghiêm túc nói, "Nhưng mẫu thân à, ca ca đã là Thái tử rồi, cần gì phải cần một thê tử có gia thế hiển hách nữa?"
Triệu Thục Hoa ôm nàng vào lòng, "Đứa nhỏ ngốc, đây cũng không phải những điều con cần nghĩ đến. Nếu con thích Tần Hoan nha đầu kia thì lần sau triệu con bé vào cung rồi chơi chung với con là được."
Yến Trăn còn chưa hiểu lắm, thế nhưng thấy Triệu Thục Hoa không định nói nữa nên nàng đành gật đầu rồi không nhiều lời nữa.
Triệu Thục Hoa nhìn sang Yến Triệt, "Triệt Nhi, chẳng lẽ con vẫn còn nhớ đến nha đầu Thẩm gia kia?"
Yến Triệt không lên tiếng, nhưng đôi mắt lại có chút sâu lắng, Yến Trăn đảo đảo mắt, "Chính là tỷ tỷ Thẩm gia cực xinh đẹp kia à? Muội chỉ thấy nàng ta được 2 lần, thế nhưng chưa thấy ai an tĩnh được như nàng ta."
Triệu Thục Hoa liền nói, "Nha đầu Thẩm gia kia dù sao cũng có phụ thân làm đến Đại Lý Tự khanh. Còn Tần Hoan lại không có gì cả." Nói xong ánh mắt Triệu Thục Hoa liền ngưng lại, "Có điều nhắc đến thì thấy khí chất của hai người họ cũng rất tương tự nhau."
Cùng lúc đó Phùng Linh Tố đang ngồi trên xa liễn của mình cười lạnh, "Động tác của Hoàng hậu nhanh thật, ta thấy bà ta biết được Hoàng thượng coi trọng Cửu nha đầu Tần gia kia cho nên mới muốn thể hiện sự lôi kéo. Tối nay ta sai người đi lấy đồ liền bị Hoàng hậu mỉa mai một câu, thế nhưng cuối cùng bà ta cũng không tặng gì ra được, sáng sớm mai ta cũng phải tìm cớ ban chút phần thưởng đến cho Hầu phủ."
Yến Kỳ chau mày, lại không cho là đúng, "Mẫu phi có mấy tâm tư này thì tác dụng gì?"
Phùng Linh Tố trợn mắt tức giận nhìn Yến Kỳ, "Còn không phải vì con à?"
Yến Kỳ lắc đầu, ánh mắt hơi uể oải, "Không biết tại sao con cứ cảm thấy Cửu cô nương của Tần phủ có hơi quen mắt."
Phùng Linh Tố chau mày, "Hả...? Con đã từng gặp à?"
Yến Kỳ lắc đầu, "Đương nhiên là không, có điều hôm nay nhìn thấy thì cảm giác vóc dáng nàng ta có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Thế nhưng con khẳng định trước đây nhất định là chưa từng gặp nàng ta..."
Phùng Linh Tố khẽ mím môi, "Vậy cảm giác này của con tử đâu mà đến, chẳng lẽ con nhìn trúng nàng ta rồi à?"
Yến Kỳ nghe thấy thế liền nheo đôi mắt phượng, đáy mắt dâng lên một tia sáng nhạt như dã thú, "Nàng ta... ngược lại đáng xem trọng hơn Tần Triều Vũ rất nhiều. Có điều... Trung Dũng Hầu phủ đương nhiên là đứng bên Thái tử rồi."
Nói đến đây trong đầu Yến Kỳ lại hiện lên hình ảnh của Tần Hoan, đột nhiên đáy mắt hắn sáng lên, "Con biết rồi... con biết vì sao cảm thấy nàng ta quen mắt rồi..."
Phùng Linh Tố nhìn nhi tử nhà mình, "Vì sao?"
Yến Kỳ nhìn Phùng Linh Tố, "Mẫu thân có nhớ rõ nữ nhi Thẩm gia kia không? Cô nương mà trước đây được định hôn cho Yến Triệt ấy?"
Phùng Linh Tố có hơi mơ hồ, "Ngươi nói là vị Ung vương phi trước đây định hôn cho Thái tử?"
Yến Kỳ gật đầu, "Đúng vậy, mẫu phi có nhớ nàng ta không? Người cũng từng gặp nàng ta một lần, mẫu phi không cảm thấy khí chất 2 người bọn họ có chút tương tự nhau sao?"
Phùng Linh Tố cẩn thận nhớ lại một hồi, sau khi cố sức mới nhớ ra một chút hình ảnh, bà lập tức gật đầu, "Con không nói thì ta cũng quên mất, vị cô nương Thẩm gia kia khí chất cũng là một người thanh cao, có điều nghe nói nàng ta không thích xuất môn, trừ phi hạ chỉ cho nàng vào cung chứ không ngay cả tiệc trà xã giao của các nhà khác nàng ta cũng không đi. Tính cách như vậy đúng thật là hơi cổ quái."
Nói xong Phùng Linh Tố lại cảnh cáo, "Lời này con nói với ta một chút liền có thể, nhất định không được nhắc đến trước mặt phụ hoàng con. Phụ hoàng con vẫn còn để tâm đến Cẩn phi, nàng ta xảy ra chuyện thì phụ hoàng con cực kỳ để ý, phàm là những chuyện liên quan đến nàng ta thì sau này đều phải kiêng dè."
Yến Kỳ hất hầm, "Con biết, mẫu phi yên tâm." Nói xong hắn lại lẩm bẩm, "Bảo sao con cứ thấy nàng ta quen thuộc, hóa ra là trông giống với người đó. Nữ nhi Thẩm gia đoản mệnh đáng thương, còn nàng ta hình như thân thế cũng không tốt gì lắm."
Phùng Linh Tố gật đầu, "Nhị gia Tần thị và phu nhân đã mất từ sớm, hiện giờ nàng ta chính là kẻ ăn nhờ ở đậu trong Hầu phủ."
Yến Kỳ nghe thấy thế thì trong mắt cũng có chút tiếc nuối, "Thật sự là đáng tiếc rồi..."
...
Bóng đêm dần buông, gió tuyết không ngừng thổi mạnh, Viên Khánh chuẩn bị xong xe ngựa liền xuất phát từ trước cửa Thọ Khang cung, đi thẳng đến cửa Chính Dương.
Người đánh xe chính là thái giám bên trong Nội vụ phủ, trong xe ngựa, Yến Trì vừa ngồi xuống liền ôm lấy Tần Hoan vào trong ngực mình. Tần Hoan sửng sốt, vội vàng muốn giằng ra thì ngay lập tức Yến Trì lại khẽ 'xuỵt' một tiếng bên tai nàng.
Tần Hoan ngây ngốc, Yến Trì liền cầm lấy 2 bàn tay Tần Hoan đặt lên trên ngực mình sau đó lại vòng tay qua ôm nàng vào lòng.
Tay Tần Hoan đặt lên lồng ngực ấm áp của Yến Trì, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn đang đập bên trong, ngay lập tức tim nàng cũng đập nhanh không kém. Yến Trì không làm gì khác mà chỉ yên lặng ôm lấy nàng, mặc dù vậy cũng phải nửa khắc sau bàn tay lẫn thân thể Tần Hoan mới ấm trở lại. Yến Trì cảm nhận được điều đó liền ôm nàng nhẹ nhàng hơn, Tần Hoan thay đổi tư thế, dựa cả người vào trong lòng hắn. Bên trong xe ánh sáng tối đen, thế nhưng lại rất ấm áp và hòa hợp.
Cả hai người đều không lên tiếng thế nhưng lại có sự ăn ý khó tả quấn quanh. Yến Trì biết Tần Hoan cực kỳ mệt mỏi nên hiện tại chỉ muốn cho nàng hơi ấm để nàng thả lỏng mà nghỉ ngơi. Tần Hoan cũng hiểu được lòng hắn cho nên nàng khẽ nhắm mắt lại.
Cứ như vậy không hề liên tiếng, xe ngựa đi trên con đường trong cung hết 2 khắc sau mới đến trước cửa Chính Dương, đi ra khỏi cửa Chính Dương là đến cửa Chính Hoa. Vừa ra khỏi cửa Chính Hoa liền gặp Bạch Phong đã chuẩn bị một xe ngựa khác đứng chờ ngoài cửa cung. Yến Trì lệnh cho cung nhân đánh xe quay về sau đó hắn dẫn theo Tần Hoan lên xe ngựa của chính mình.
Vừa lên xe Yến Trì vẫn cầm lấy hai tay Tần Hoan ủ ấm, "Có phải mệt muốn chết rồi?"
Tần Hoan vốn là người biết tự kiềm chế cảm xúc, thế nhưng ở trước mặt Yến Trì nàng vẫn lộ ra chút mệt mỏi, "Cũng hơi mệt, tình trạng của Thái hậu hôm nay đúng thật là quá mức nguy hiểm. Nếu như còn kéo dài thêm một canh giờ nữa thì thuốc hay châm cũng đều không cứu được."
Nàng vừa dứt lời thì xe ngựa cũng chầm chập di chuyển. Lúc còn trong cung Tần Hoan chỉ muốn xa phu đánh xe nhanh một chút, thế nhưng hiện tại xuất cung rồi nàng lại không hề muốn thúc giục Bạch Phong. Mà Bạch Phong cũng hiểu được nên chỉ bình tĩnh ổn định đánh ngựa đi mà thôi.
Đột nhiên Yến Trì hôn lên đầu ngón tay Tần Hoan một cái rồi nói một câu thật lòng, "Đa tạ nàng."
Tần Hoan chau mày, "Giữa chàng và ta vẫn cần một chữ 'tạ' hay sao?"
Yến Trì cười cười, "Phụ vương ta không phải con ruột của Thái hậu nương nương, nghe nói thời bà còn trẻ cũng có chút lợi hại thế nhưng lại cực kỳ thương yêu đám tiểu bối. Sau này mẫu phi của phụ vương bệnh chết nên Thái hậu lại chăm sóc cho phụ vương rất nhiều. Mặc dù bà không phải tổ mẫu ruột thịt của ta thế nhưng trong lòng ta bà lại là người cực kỳ thân cận."
Tần Hoan nghe xong thì giọng nói nàng cũng nhu hòa, "Chàng yên tâm, mặc dù ta nói nắm chắc 8 phần thế nhưng thật ra lại là 9 phần. Chỉ cần mấy người cung nữ và ma ma không quên đút thuốc thì chắc chắn Thái hậu nương nương sẽ bình an vượt qua."
Yến Trì cười càng tươi hơn, Tần Hoan vì trấn an hắn cho nên mới nói đùa như vậy. Đừng nói quên đút thuốc, hiện tại mấy cung nữ và ma ma bên trong Thọ Khang cung chỉ sợ ngay cả chợp mắt cũng không dám, "Đương nhiên ta tin nàng, vốn ta nghĩ bệnh tình của Thái hậu quan hệ trọng đại cho nên không hề muốn nàng bị cuốn vào trong này. Mà lúc đó do tình hình nguy cấp, trong đầu ta chỉ có một ý niệm rằng chỉ có nàng mới có thể cứu được Thái hậu."
Tần Hoan mỉm cười, nàng chưa nói ngay cả hắn không đến thì nàng cũng sẽ bị Phùng Trầm Bích đẩy ra mà thôi, "Chàng tin tưởng ta đến vậy, lúc đó ta còn chưa biết Thái hậu nương nương rốt cuộc là bị bệnh gì cho nên trong lòng cũng có chút chần chờ."
"Bởi vì ta nhớ rõ nàng đã từng nói, chỉ cần có 1 người tin tưởng nàng thì nàng chắc chắn sẽ không khiến cho người đó thất vọng." Giọng nói Yến Trì trầm thấp dịu dàng, nói xong hắn lại vuốt ve 2 gò má Tần Hoan, "Ta chính là cái người mà luôn luôn tin tưởng nàng kia."
Câu này trực tiếp khiến cho tình cảm của Tần Hoan lại sâu thêm vài phần. Trên người Yến Trì có rất nhiều thứ thu hút nàng, thế nhưng đây là điều quan trọng nhất. Ngay lúc Tần Hoan đang thấy cảm động thì đột nhiên Yến Trì lại nhét cái gì đó vào trong tay nàng, Tần Hoan lập tức mở tay ra nhìn, thấy trong tay nàng chính là một miếng ngọc đẹp sáng bóng. Đây là một miếng ngọc bội hình tròn, bên trên khắc hoa lan cùng với rồng, bên cạnh là hoa văn hình mây được khắc rỗng rất tinh xảo. Nàng nhìn một cách cẩn thận liền thấy ở chính giữa viết một chữ gì đó, nhưng vì chữ đó quá nhỏ cho nên trong ánh sáng lờ mờ này nàng không nhìn ra.
Vừa sờ vào miếng ngọc này liền cảm thấy ấm nóng, phẩm chất rất trong sạch và thấu sáng, hoa văn bên trên cực kỳ phức tạp và hiếm thấy, chắc chắn đây chính là một bảo bối. Tần Hoan nâng niu ngọc bội trong tay rồi nhìn sang Yến Trì, "Đây là cái gì?"
Yến Trì cười cười, "Hôm nay đón Tết, đây là quà lì xì cho nàng."
Tần Hoan ngạc nhiên, "Lì xì cho ta?" Nói xong tự mình lại cười rộ lên, "Ta cũng không phải tiểu hài tử..."
Yến Trì không cho phép Tần Hoan từ chối, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng cùng với ngọc bội lại, "Nếu như tặng nàng cái khác thì đương nhiên nàng lại sợ người khác phát hiện ra. Vật này nàng cứ đeo vào trong ngực, vừa quý giá lại kín đáo, cũng coi như ta đang bảo vệ nàng."
Yến Trì nói như vậy thì Tần Hoan nào có thể từ chối nữa, huống chi đêm nay đúng thật là Giao thừa rồi.
Tần Hoan vốn tưởng rằng năm nay đón Tết ắt hẳn cực kỳ vắng vẻ thê lương buồn bã, lại còn phải vượt qua nỗi nhớ mong và đau buồn đối với phụ mẫu. Thế nhưng lẫn lộn đảo điên một vòng vậy mà nàng lại có cơ hội được ở cùng Yến Trì, trong lòng nàng hơi chua xót, nàng tránh khỏi bàn tay Yến Trì rồi treo ngọc bội này lên cổ mình, sau đó kéo một bên vạt áo ra rồi giấu ngọc bội vào sâu bên trong người.
Yến Trì thấy nàng đeo ngọc bội này lên thì trong lòng cực kỳ vui mừng, hắn lập tức lại ôm nàng vào lòng, một lúc sau mới khẽ nói, "Thế này cũng coi như đã đón Tết rồi."
Tần Hoan cảm thấy trong giọng nói của Yến Trì có chút lạnh lùng, thế nhưng không hiểu hắn vì chuyện gì mà than thở như vậy. Lời này của hắn cũng khiến cho sự thê lương trong lòng nàng trào dâng, nàng đưa tay ôm lấy eo hắn rồi chôn đầu mình vào trong ngực hắn.
Dù sao cũng là năm mới, vào trong cung tham gia cung yến không tính là đón Tết, nhận được bao nhiêu quà cáp hay đi theo đám đông ngắm hội đèn lồng với đốt pháo giấy cũng không tính là đón Tết, mà phải có người thân cùng đoàn viên thì mới có thể chân chính gọi là đón Tết.
Yến Trì chỉ có một mình ở trong kinh thành, Tần Hoan cũng chỉ đơn độc một mình, hai người có hoàn cảnh cực kỳ giống nhau. Yến Trì yêu thương nàng, nàng sao có thể không thương yêu hắn chứ? Trong trí nhớ của nàng, nàng nhớ mang máng Duệ Thân Vương phi cũng qua đời từ lâu rồi, Yến Trì không có mẫu thân còn phụ thân cũng không ở kinh thành. Nói ra thì nàng còn tốt hơn hắn một chút, tối thiểu thì phu thê Tần Thuật hiện giờ đối xử với nàng cũng coi như là tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]