Trong phòng ánh đèn sáng rực, Tần Hoan cúi xuống liền thấy Thái hậu đầu tóc hoa râm đang nằm ngửa trên giường, bà mặc áo lót màu nâu ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có quần bị vén lên đến đầu gối, trong không khí tràn ngập mùi thuốc đông y và thuốc mỡ. Tần Hoan nhìn thoáng qua, trên cẳng chân Thái hậu quả nhiên có vết thuốc mỡ bôi chằng chịt.
Tần Hoan không nói câu nào, trước tiên hít một hơi thật sâu rồi mới bắt mạch cho Thái hậu. Thấy nàng bắt mạch rồi, mặc dù trong lòng Yến Hoài hơi sốt ruột thế nhưng cũng biết không nên thúc giục. Còn bên này, hai Thái y đã đứng dậy, họ liếc nhau một cái, trong mắt đều là khó hiểu, đến lúc nhìn sang Tần Hoan thì vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, tựa hồ như không biết Yến Hoài tìm một tiểu nha đầu ở đâu đến đây gây rối.
Mấy ma ma và cung nữ cũng kỳ quái nhìn Tần Hoan, thế nhưng Yến Hoài và Yến Trì đều không nói gì thì đương nhiên bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Tần Hoan bắt mạch tay phải xong lại chuyển qua tay trái, trên trán Yến Hoài cũng toát đầy mồ hôi lạnh. Đợi mãi một lúc lâu sau, thấy Tần Hoan buông tay ra thì ông mới lên tiếng, "Sao rồi? Thái hậu nương nương có còn cứu được không?"
Tần Hoan nheo mắt nhíu mày, giọng nói nàng vừa nghiêm trang vừa lạnh lùng, "Mạch tượng của Thái hậu nương nương mỏng manh và không đều, hơi thở chủ yếu hít vào chứ ít thở ra, đã là tình trạng hung hiểm." Nói xong nàng nghiêng người, lấy tay bẻ bẻ xem kỹ mũi miệng Thái hậu cùng với tròng mắt, sau đó nàng lại sờ lên ngực và bụng bà, tiếp theo đó là đến đùi và cẳng chân.
Mặc dù Tần Hoan nói tình hình không tốt lắm thế nhưng trên tay nàng không hề dừng lại, Yến Hoài lại lùi về sau một bước, để lại không gian cho một mình Tần Hoan ở bên cạnh giường rồi sau đó mới nói, "Có phải vẫn còn cứu được không?"
Tần Hoan không trả lời ngay, nàng dừng lại một lúc rồi mới nói, "Dân nữ sẽ dốc hết toàn lực!"
Câu trả lời này không khiến cho Yến Hoài vừa lòng, thế nhưng nếu so sánh với 2 người Thái y kia thì ít nhất nàng không từ bỏ hay chờ đợi Hòa Thái y vào cung. Yến Hoài khẽ thở dài, ông lùi về sau một bước, bất chợt gian ngoài lại có tiếng bước chân.
Yến Hoài và Yến Trì quay đầu lại thì thấy người đến chính là Hoàng hậu Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố. Yến Hoài cũng không có hơi đâu đi tiếp chuyện mà chỉ phất tay nói, "Các nàng ra ngoài chờ đi, chỗ này đang xem bệnh, không thể đứng quá nhiều người."
Triệu Thục Hoa nhìn thoáng qua hướng giường nằm, nhún người rồi đi ra ngoài.
Tần Hoan xem xét Thái hậu từ trên xuống dưới xong rồi khẽ nói, "Thái hậu nương nương sắc mặt xám tro, môi xanh tím, quầng mắt xanh đen, tứ chi cứng đờ tê liệt, tạng phủ có chỗ đã phồng lên, chắc hẳn là bệnh phong đã xâm nhập vào gan và tì lâu ngày tích tụ thành mủ gây ra. Mà Thái hậu nương nương tuổi tác đã cao, ngoại trừ 2 nơi tạng phủ bị bệnh này thì tứ chi lại còn bị nhiễm lạnh, cho nên mới cảm thấy chân cẳng run rẩy, lúc trời lạnh khó có thể đi vào giấc ngủ. Trong xoang mũi Thái hậu nương nương có vết máu, còn trong miệng không có, là do bệnh phong nhập vào huyết mạnh não nên đứt vỡ mới chảy máu ra mũi."
Tần Hoan vừa nói vừa nhìn sang mấy ma ma, "Tối nay Thái hậu nương nương có cảm thấy 2 chân ngoại trừ tê dại thì còn đau đớn giống như kim đâm không? Ban ngày người có nôn mửa không? Ngoài ra, có phải ban nãy sau khi người ngã sấp xuống rồi không thể nói chuyện nữa không?"
Nàng hỏi xong nhưng mấy ma ma kia vẫn chưa trả lời, Yến Hoài lập tức cảnh cáo, "Trần ma ma, không được giấu diếm."
Trần ma ma bị chỉ đích danh lập tức gật đầu, "Tiểu thư nói không sai, sau khi Thái hậu ngủ đúng thật là có cảm thấy 2 chân tê dại và đau đớn. Ban ngày sau khi dùng cơm trưa xong thì đúng thật Thái hậu đã đừng nôn hết ra, cho nên buổi tối người ăn rất ít cơm. Vốn là muốn truyền thái y thế nhưng đơn thuốc trước đây kê vẫn còn, hôm nay lại là Giao thừa cho nên Thái hậu mới không cho bọn nô tỳ đi thông truyền. Ban nãy... ban nãy Thái hậu nương nương sau khi bị ngã chảy máu thì không những là không thể nói chuyện mà ý thức lại còn không tỉnh táo lắm."
Tần Hoan kiểm tra kỹ càng lại mấy lần, thấy nàng đoán ra toàn bộ sự việc xảy ra trong ngày thì ngự y trong phòng cùng các ma ma cung nữ trên mặt đều là ngoài ý muốn. Yến Trì đứng bên cạnh nhìn nàng đáy mắt cũng sáng lên.
Tần Hoan tu tập y đạo, cũng biết kỹ thuật nghiệm thi, mà chỉ bằng những lời Tần Hoan vừa mới nói ra thì chẳng phải 2 lĩnh vực này đều có rất nhiều chỗ tương tự nhau hay sao? Từ tình trạng bệnh đoán ra quá trình phát triển bệnh, cũng giống như từ vết thương có thể nhìn ra thủ pháp giết người, Tần Hoan luôn luôn có thể từ những biểu hiện bên ngoài này mà nhìn xuyên thấu đến cội nguồn vấn đề. Chính bởi vì như vậy, nàng có thể chữa được bệnh cho người sống, cũng có thể giải được oan tình cho người chết.
Nghe xong lời Trần ma ma nói, Tần Hoan gật đầu, "Ta kê đơn thuốc, ngươi viết."
Trần ma ma kia sửng sốt, đây là muốn đổi thuốc cho Thái hậu? Đơn thuốc của Thái hậu cũng không phải tùy tiện đổi, Trần ma ma liền nhìn sang Yến Hoài, Yến Hoài chỉ nhăn mày, "Thất thần làm gì? Còn không đi viết?"
Lúc này Trần ma ma mới hiểu được Yến Hoài hoàn toàn tín nhiệm Tần Hoan nên bà liền lập tức đi lấy giấy bút đến.
Tần Hoan nghiêng người đứng trước cửa sổ, nàng vừa xoa tâm huyệt cho Thái hậu vừa nói, "Cây ma hoàng, xuyên khung mỗi loại 3 tiền. Can khương, thạch cao, nhân sâm, đương quy, quế tâm mỗi loại 2 tiền, hạnh nhân 50 hạt, 3 chén nước sắc thành một chén, hiện tại đi làm luôn."
Trần ma ma cực nhanh đã viết xong, lập tức liền sai người đi lấy thuốc rồi sắc.
Yến Hoài nhìn nàng, không nhịn được liền hỏi, "Làm gì vậy?"
Tần Hoan chăm chú, "Đây là thuốc đại tục mệnh."
Yến Hoài chau mày, chỉ nghe thấy tên này thôi liền không cần phải hỏi thêm nữa.
Kê thuốc xong Tần Hoan lại cực nhanh tay mát xa dọc theo huyệt Thái dương của Thái hậu cho đến tận huyệt Dũng tuyền (huyệt dưới gan bàn chân). Chỉ có một mình nàng ra tay cho nên vì thuận tiện nàng liền quỳ một chân xuống cạnh giường. Mặc dù là vậy trên tay nàng vẫn cực kỳ gắng sức, chẳng bao lâu sau trên mặt Tần Hoan có mồ hôi lớn nhỏ lăn xuống. Yến Trì ở bên cạnh nhìn thấy thế thì cực kỳ đau lòng, thế nhưng ở hoàn cảnh này hắn không thể làm gì được, bởi vậy hắn siết chặt lấy áo choàng của nàng trên tay mình.
Yến Hoài thấy Tần Hoan như thế thì cũng không dám coi nhẹ, chỉ trong thời gian ngắn tài năng của Tần Hoan đã thể hiện rõ ràng ra bên ngoài. Nàng chưa từng hỏi nhiều mà là tự mình nhìn ra, bệnh trạng cũng chỉ hỏi một lần là đã chính xác luôn rồi. Nàng không hề bối rối chút nào, từ đầu đến giờ làm bất cứ điều gì cũng đều đâu vào đấy. Mặc dù Yến Hoài không nhìn ra rốt cuộc nàng đang làm gì, thế nhưng cũng hiểu được nhất định nàng đã tìm ra được phương pháp chữa trị rồi.
"Không biết 2 vị ngự y có mang theo ngân châm?"
Đột nhiên Tần Hoan lại hỏi, bình thường nàng cũng có thói quen cầm theo túi châm kia, thế nhưng hôm nay do vào cung mặc y phục quá rườm rà, nàng nghĩ thế nào cũng không dùng đến cho nên mới không mang theo.
Nàng vừa hỏi như vậy thì một vị ngự y liền trả lời, "Ngươi định thi châm cho Thái hậu nương nương?"
Đến hiện tại cả 2 vị ngự y cũng không dám xem nhẹ Tần Hoan, nhưng vừa nghe nói nàng muốn thi châm thì cả hai người lại biến sắc mặt. Mà Tần Hoan lại gật đầu khẳng định, "Đúng vậy, có thể mượn châm của ngươi dùng một chút không?"
Ngâm châm chính là đồ mà đại phu luôn chuẩn bị sẵn, Tần Hoan chắc chắn 2 người này sẽ có.
Nhưng 2 vị ngự y kia lại do dự giây lát rồi nói, "Vị tiểu thư này, ngươi cũng biết thân thể của Thái hậu nương nương cực kỳ yếu kém chứ? Vừa rồi chúng ta cũng nghĩ đến cách thi châm thế nhưng lại sợ Thái hậu nương nương không chịu nổi. Lần này nếu thi châm xong rồi chỉ sợ Thái hậu nương nương..."
Vừa nghe ngự y nói như vậy, đáy mắt Yến Hoài liền cực kỳ căng thẳng, chẳng trách 2 người này cái gì cũng không làm được, chắc chắn là đã không dám tùy tiện thi châm... Ngay lúc ông đang mải suy nghĩ thì Tần Hoan liền nói, "Nhị vị yên tâm, cứ cho ta mượn châm là được rồi, có lẽ cách ta châm cứu cũng không giống cách của các vị làm đâu."
Vị ngự y kia bị lời này của Tần Hoan bác bỏ nên đành phải lấy túi châm ra. Bọn họ đã thông báo trước rồi, nếu như bởi vì thi châm xảy ra sai lầm thì cũng đừng trách bọn họ không nhắc nhở trước.
Rất nhanh túi châm đã đến tay Tần Hoan, Tần Hoan nhìn Yến Hoài một cái, "Hoàng thượng, dân nữ phải cởi y phục của Thái hậu nương nương ra, mời người và 2 vị ngự y cùng với Thế tử Điện hạ ra ngoài chờ."
Yến Hoài vốn định ở cùng chỗ này, nhưng nghe nàng nói thế thì cũng không thể không ra ngoài. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Tần Hoan và ma ma cung nữ, Tần Hoan lùi lại một bước, "Xin cởi bỏ xiêm y cho Thái hậu nương nương."
Trần ma ma không dám xem nhẹ, bà vội vàng làm theo, chờ đến lúc ngực bụng Thái hậu đều để lộ ra rồi Tần Hoan mới mở túi châm ra.
Còn bên này lúc Yến Hoài đi ra khỏi nội thất đã có cảm giác kiệt sức rồi. Ông vì lo lắng và căng thẳng nên mới như vậy, nhưng nghĩ đến Tần Hoan vẫn luôn tay luôn chân bận rộn cứu người... Nghĩ đến đó, ông bước ra gian ngoài đã thấy được rất nhiều người đứng ở đây rồi.
Không chỉ có Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố, mấy người Yến Triệt và Yến Kỳ cùng Yến Trăn đều đã đến đây, cộng thêm mấy phi tần nữa đã đứng chật ních trong phòng rồi. Triệu Thục Hoa vừa thấy Yến Hoài ra ngoài liền lập tức chào đón, "Hoàng thượng, thế nào rồi?"
Yến Hoài lắc lắc đầu, "Đang thi châm, còn chưa biết kết quả."
Vẻ mặt Triệu Thục Hoa u ám, vội nói, "Hoàng thượng, mau ngồi xuống đi, sắc mặt người không tốt lắm."
Yến Hoài khoát tay, ông không có tâm trạng nào nghỉ ngơi cả mà chỉ đi đến bên cửa sổ. Ông đẩy cửa sổ ra, nhìn hạt tuyết tung bay xào xạc trong gió, trong lòng cực kỳ bi thương. Phùng Linh Tố thấy thế liền tiến lên phía trước, "Hoàng thượng lo lắng cho Thái hậu nhưng cũng đừng để mình bị nhiễm phong hàn."
Yến Hoài thở dài, "Không biết hiện tại mẫu hậu có thể chống đỡ được không."
Ông nói xong thì Phùng Linh Tố lại không biết phải tiếp lời thế nào, nếu bà nói nhất định Thái hậu có thể qua được nguy kịch, nhưng lỡ như lát nữa truyền tin dữ đến thì phải biết làm thế nào cho phải? Phùng Linh Tố đã không còn lời gì để nói thì những người khác cũng thế, bởi vậy khắp cả phòng lập tức chìm vào yên lặng.
Chờ đợi luôn khiến người ta mệt mỏi, mà căn bản Yến Hoài biết Tần Hoan đã có dự liệu trước, chỉ không ngờ là thời gian lại lâu đến như vậy. Mắt thấy đã nửa canh giờ trôi qua mà bên trong vẫn yên lặng không có tiếng động gì, ngược lại thuốc mà Tần Hoan căn dặn đi nấu đã làm xong và bưng vào rồi.
Phùng Linh Tố là người đầu tiên không đợi được, "Sao lại như thế, sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì?"
Triệu Thục Hoa vẫn giữ nguyên nét bình thản, "Không động tĩnh gì thì mới là tin tốt, muội muội đừng quá gấp gáp."
"Thái hậu nương nương... Thái hậu nương nương..."
Vừa dứt lời mọi người liền nghe thấy Trần ma ma gào lên thật to bên trong nội thất. Yến Hoài vẫn luôn đứng cạnh cửa sổ quay phắt người lại, làm gì còn có thể chờ đợi thêm được nữa? Ông lập tức chạy nhanh vào trong nội thất, Triệu Thục Hoa thấy thế thì cũng đi theo. Yến Trì chau mày, hắn lo lắng tình hình bên trong cho nên đương nhiên cũng đi vào theo.
Đoàn người vội vàng tiến vào nội thất, vừa vào đến nơi đã nhìn thấy Trần ma ma hốc mắt đỏ ửng đứng cạnh cửa sổ gọi to.
Còn Tần Hoan thì đang đứng ở cuối giường, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn vào Thái hậu.
Lông mày Yến Hoài nhíu chặt, một nỗi đau giằng xé trào dâng trong tim, ông lập tức quát to, "Thái hậu bị làm sao?"
Trần ma ma đỏ mắt quay đầu lại, giọng nói khàn khàn, "Thái hậu người..."
Mọi người thấy Trần ma ma như vậy thì trong lòng liền trĩu nặng, Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố là người đầu tiên dùng ánh mắt sắc như dao bắn sang Tần Hoan. Thế nhưng ngay lúc này, Thái hậu nằm trên giường tưởng như đã không còn gắng gượng được nữa lại đột nhiên ho nhẹ một tiếng rồi mở mắt ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]