🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 201: Ra tay cứu người (2)

Lời này của Phùng Trầm Bích nhất định là không hề có ý tốt, nàng ta đẩy Tần Hoan ra như thế chẳng qua là muốn Tần Hoan nhận củ khoai lang bỏng tay mà thôi. Mà củ khoai này không chỉ có bỏng, lại còn có khả năng mất đi mạng người, chuyện này liên quan đến tính mạng của Thái hậu đó!

Tần Hoan mím môi không đáp, Tần Thuật đứng ở gần Yến Hoài lại chắp tay đứng dậy, "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội, Tần Hoan tuổi tác còn trẻ, xét về tư tịch hoàn toàn thua kém với chư vị ngự y trong Thái y viện, ngay cả các vị ngự y đều không có biện pháp thì con bé càng..."

Lời này của Tần Thuật ý tứ rất rõ ràng, ông vừa nói xong thì xung quanh cũng vang lên tiếng trầm thấp phụ họa.

"Phải đó, Cửu cô nương này tuổi tác còn nhỏ như vậy, đừng nói là Thái hậu nương nương mà tùy tiện một dân chúng bình thường cũng lo lắng khi được nàng chữa bệnh..."

"Bệnh của Thái hậu nương nương không phải một sớm một chiều, trước đây nàng ta chưa bao giờ tiếp xúc qua, mà đến thời điểm nguy cấp này chỉ sợ nàng ta căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu. Vẫn nên thận trọng thôi..."

Giọng nói có trầm có bổng truyền đến tai Yến Hoài, trái lại ông không hề trách tội, ý nghĩ như vậy không chỉ có bọn họ có mà ngay cả ông cũng có nữa. Nghĩ đến đây ông lại nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, thấy nàng vẫn đứng đó cúi đầu tựa hồ như không hề bị những lời nghị luận này lay động. Đôi mắt phượng của Yến Hoài nheo lại, trong mắt dần dần có vài tia áp bức trào dâng.

Tần Hoan biết Yến Hoài đang nhìn mình, ông đang đợi đáp án của nàng.

"Hoàng thượng, dân nữ tu tập y đạo thời gian chưa lâu, kinh nghiệm đúng thật là còn kém."

Cuối cùng Tần Hoan cũng lên tiếng, thế nhưng đáp án này Yến Hoài vừa nghe thấy liền nhíu chặt lông mày. Những người này nói đúng, Tần Hoan chẳng qua chỉ là một hài tử mới lớn, một tiểu cô nương như vậy cho nên đương nhiên yêu cầu của người ngoài đối với nàng sẽ thấp xuống, chữa khỏi một cái đau đầu nhức óc thôi cũng sẽ được người ta khen ngợi. Mà quan trọng hơn nữa là ngay chính bản thân nàng cũng không có tự tin thì sao ông dám giao tính mạng của Thái hậu vào trong tay nàng.

Vẻ mặt Yến Hoài hơi nặng nề, ông cũng không định khiến nàng khó xử.

"Có điều..."

Yến Hoài đang định hạ lệnh khởi giá thì Tần Hoan lại nói tiếp một câu. Ông ngước mắt lên nhìn sang Tần Hoan.

Tần Hoan ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Yến Hoài. Trong đêm nay đây là lần đầu tiên nàng dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, "Có điều, nếu như Thái hậu nương nương thật sự đến thời điểm đe dọa tính mạng thì Tần Hoan nguyện ý cố gắng sức mình để thử một lần."

Nàng vừa dứt lời thì không chỉ có người khác vẻ mặt biến sắc mà ngay cả Tần Thuật cũng tràn đầy không đồng tình nhìn về phía nàng. Chẳng qua vì ông ở cách Tần Hoan quá xa, cho dù muốn ngăn Tần Hoan lại cũng không kịp nữa rồi.

Yến Hoài nheo mắt, "Thử một lần? Con cũng biết việc này liên quan đến sinh tử của Thái hậu nương nương?"

Tần Hoan gật đầu, "Dân nữ biết, trong mắt dân nữ Thái hậu nương nương trước tiên là người bệnh sau đó mới là Thái hậu. Ban nãy nghe lời nói của cung nô thì bệnh tình của Thái hậu nương nương tựa hồ như nguy cấp, nhưng dân nữ cũng chỉ nghe miêu tả chứ không biết thực tế nghiêm trọng đến mức nào. Hơn nữa dân nữ cũng không hoàn toàn nắm chắc bản thân mình có thể chữa khỏi được cho Thái hậu nương nương hay không, cho nên có muốn dân nữ thử một lần hay không thì xin Hoàng thượng quyết định."

Đáy mắt Yến Hoài nổi lên một tia sáng nhạt, đúng là một nha đầu lớn mật! Vậy mà dám đẩy quyền quyết định lên trên đầu ông, nếu như lần này không chữa khỏi thì có phải nó sẽ nói là do ngay từ đầu ông để cho nó thử một lần?

Yến Hoài tuyệt đối không lấy sinh mạng của Thái hậu ra làm trò đùa, nhưng hiện tại nhìn Tần Hoan cụp mắt xuống đứng nghiêm trang thì trong lòng ông cũng có chút tán thưởng. Ông mím môi lại rồi lạnh lùng cất lời, "Lên liễn ngồi."

Nói xong ba chữ tràn đầy khí phách, không chỉ là người ngoài không phản ứng kịp mà ngay cả bản thân Tần Hoan cũng vẫn còn ngây ngốc. Yến Hoài thấy chỉ một giây trước thôi giọng nói còn có vài phần sắc bén mà hiện tại lại ngu ngơ hẳn lên thì liền mất kiên nhẫn, "Còn không nhanh lên, Thái hậu nương nương còn đang trong cơn nguy hiểm, nếu như vì ngươi đến chữa trị chậm chạp thì nhất định Trẫm phải trị tội ngươi!"

Ngay lập tức Tần Hoan hiểu được ý của Yến Hoài, nàng nhấc váy áo lên chạy nhanh về hướng Yến Hoài. Thế nhưng nàng vẫn không hiểu được 'lên liễn ngồi' là có ý gì, phải biết rằng đây chính là ngự liễn đó!

Tần Hoan đi đến bên cạnh xa liễn của Yến Hoài, Tần Thuật và Tần Diễm ở bên cạnh lo lắng đến mực hận không thể chạy đến túm nàng lại, thế nhưng chuyện đã đến nước này rồi bọn họ làm sao còn có thể ngăn cản được nữa?

Ngay lúc Tần Hoan còn không biết phải lên cái liễn nào thì bên trong cửa Chính Dương lại có một tiểu thái giám chạy đến. Nhìn thấy người đến vẻ mặt Yến Hoài lập tức thay đổi, những người khác đều tim đập chân run, chẳng lẽ Thái hậu đã...

Tiểu thái giám vội vàng chạy đến đằng trước ngự liễn, Yến Hoài vội hỏi, "Ngươi là từ Thọ Khanh cung qua đây? Thái hậu người..."

Tiểu thái giám vén áo lên quỳ xuống, "Hoàng thượng, nô tài truyền lời của Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ, Thế tử Điện hạ nói mời Tần phủ Cửu cô nương vào Thọ Khanh cung hỏi chẩn cho Thái hậu. Điện hạ còn nói hiện giờ chỉ có cnn có thể cứu được Thái hậu nương nương."

Nghe xong lời này Yến Hoài không chỉ có thở dài một hơi mà còn quay sang Tần Hoan, trong mắt có thêm vài phần tín nhiệm.

Yến Trì có thể đặc biệt phái người đến truyền lời, vậy thì nhất định không phải là giả dối.

Yến Hoài dịch người sang một bên rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Còn không nhanh lên?"

Tần Hoan cảm nhận được sau lưng mình có vô số ánh mắt sắc bén như dao. Trong số đó vừa có kinh ngạc vừa có hâm mộ, lại có cả sự khinh bỉ của người xem kịch vui. Chỉ có Tần Thuật và Tần Diễm đứng đối diện nàng trên mặt tràn đầy lo lắng bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi.

Tần Hoan liếc nhìn Tần Thuật một cái sau đó nhấc chân giẫm lên ghế đẩu rồi ngồi vào ngự liễn.

Nàng cơ hồ như vừa mới ngồi xuống thôi Yến Hoài đã hạ lệnh, "Đến Thọ Khanh cung, nhanh!"

Thị vệ đánh xe quất roi ngựa, 4 con ngựa trắng đằng trước xa liễn lập tức hí vang, rất nhanh đã chạy như bay bên trên con đường bên trong Hoàng cung. Tần Hoan quay lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy toàn bộ thần tử và nữ quyến đầy quảng trường bị bỏ lại phía sau. Hoàng hậu Triệu Thục Hoa căn dặn mấy câu gì đó xong cũng lên xe đuổi tới. Mọi người đều quên hành lễ, chỉ nhìn tiểu cô nương 16 tuổi của Tần thị này ngồi ngự liễn đến Thọ Khanh cung. Mà tất cả mọi người đang suy đoán sinh tử tối nay của Thái hậu, đương nhiên cũng đoán luôn cả sinh tử của Tần Hoan.

Giữa đám người Tần Triều Vũ là người đầu tiên xoay lại, trợn mắt hung dữ nhìn vào Phùng Trầm Bích.

Phùng Trầm Bích phẩy phẩy tóc vương trên vai, "Triều Vũ nhìn ta như vậy làm gì? Người người đều biết được muội muội ngươi là tiểu y tiên, chẳng qua ta chỉ đột nhiên nhớ đến mà thôi, ngươi nên cám ơn ta, nếu không có đề nghị của ta thì có lẽ tự Hoàng thượng cũng sẽ không nhớ ra. Chờ cho muội muội của ngươi hôm nay cứu được Thái hậu nương nương thì chẳng phải Tần thị các ngươi thăng chức rất nhanh à?"

Tần Triều Vũ nghiến răng, Phùng Trầm Bích lại tựa như nghĩ đến cái gì rồi cười cười, "À, có điều ta lại quên mất một loại khả năng khác... Nếu như... nếu như không cứu được thì phải làm sao bây giờ?"

...

"Có sợ không?" Trên ngự liễn chạy như bay, Yến Hoài đột nhiên lên tiếng hỏi, ông quay đầu sang nhìn Tần Hoan, chỉ thấy gương mặt có chút ngây ngô như trẻ con của Tần Hoan hiện tại lại hoàn toàn nghiêm túc, cả gương mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy căng thẳng.

Tần Hoan hoàn hồn, nàng lắc đầu, "Dân nữ là đang suy nghĩ xem Thái hậu nương nương là mắc phải bệnh gì."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn sang Yến Hoài, "Xin hỏi Hoàng thượng, Thái hậu nương nương có phải đang bị bệnh phong?"

Yến Hoài thản nhiên như không, "Dựa vào đâu để thấy được?"

Tần Hoan liền trả lời, "Ban nãy cung nô kia có nói, Thái hậu nương nương chân cẳng căng cứng tê dại, hai mắt tối sầm choáng váng, bệnh này cực có khả năng là biểu hiện của trúng gió. Cung nô đó còn nói, Thái hậu nương nương ngã từ trên giường xuống mồm miệng chảy máu, lão nhân gia bị bệnh phong thường xuyên sẽ bị ngã sấp mặt xuống, nếu nghiêm trọng một chút thì trong mũi sẽ chảy máu. Ban nãy cung nô không nói rõ ràng nên dân nữ không biết máu này là do lúc ngã nên mới bị thương chảy máu hay máu do bệnh phong vốn có, cho nên dân nữ mới hỏi Hoàng thượng một câu."

Trên mặt Tần Hoan đều là vẻ nghiêm túc, bởi vì quá mức chăm chú cho nên mới không sợ hãi gì bậc Đế vương đang ngồi bên cạnh. Mặc dù Yến Hoài quen hưởng thụ sự kinh sợ của đầy tớ nhưng trước mắt thấy Tần Hoan như vậy ông cũng cực kỳ hưởng thụ.

"Ngay lúc nghe được những lời này con đã nghĩ đến bệnh của Thái hậu?"

Yến Hoài không hề phủ định suy đoán của Tần Hoan cho nên trong lòng nàng liền biết mình đoán đúng rồi. Bởi vậy nàng lập tức có cân nhắc về bệnh này liền đáp, "Vâng, thân là đại phu thì lúc nghe đến những thứ này sẽ suy nghĩ theo bản năng thôi."

"Vậy vì sao con không tự mình đứng ra?"

Tần Hoan nghe thấy thế liền cụp mắt, "Dân nữ thân phận thấp kém, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đương nhiên sẽ hành sự theo đúng quy củ."

Trong mắt Yến Hoài có chút thấu hiểu, "Sợ gây ra chuyện phải không?"

Tần Hoan cúi đầu càng thấp hơn, "Bệnh tình của Thái hậu nương nương quan hệ trọng đại, dân nữ đúng thật là không dám cuồng vọng hành sự."

"Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại có sợ hãi không?"

Yến Hoài coi như đặc biệt gây áp lực với Tần Hoan, nhưng khi ông nói câu này ra thì Tần Hoan liền lắc đầu, "Hiện tại dân nữ mới chỉ nghĩ đến bệnh tình của Thái hậu nương nương chứ hoàn toàn chưa bắt đầu chữa bệnh, vậy nên sao có thể chưa gì đã sợ hãi được?"

Nói đến đây lông mày Tần Hoan lại nhíu lại, loại chăm chú và nghiêm túc ban nãy lại xuất hiện.

Yến Hoài thấy thế liền không nhiều lời nữa, chỉ có khóe môi luôn mím chặt khẽ buông lỏng đôi chút.

Thời gian một khắc sau, ngự liễn đã chậm rãi dừng lại trước cửa Thọ Khanh cung.

Bóng đêm đen như mực, gió tuyết thổi không ngừng, bên trong Thọ Khanh cung đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ cung nô đều lo sợ không yên. Người đi truyền lời đã sớm phái ra ngoài, bởi vậy nên Viên Khánh phải tự mình đứng chờ ngoài cửa cung, vừa thấy ngự giá đến thì ông lập tức lên chào đón. Ông vén màn xe lên, thấy bên trong ngoại trừ Yến Hoài thì lại có thêm một người nữa, tập trung nhìn thì hóa ra đó là Tần Hoan!

"Thái hậu thế nào rồi?"

Yến Hoài nhanh nhẹn xuống xe, cũng không giải thích nhiều, Tần Hoan vén váy áo chạy theo thật nhanh sau lưng Yến Hoài. Viên Khánh cũng không nhiều lời, vừa đi theo vào trong vừa nói, "Không tốt lắm, đút thuốc không xuống được, nửa canh giờ trước đầu óc người đã không còn tỉnh táo rồi. Lão nô nhìn chính là thở ra thì nhiều nhưng hít vào rất ít."

Yến Hoài trĩu nặng trong lòng, Tần Hoan cũng vậy. Vì bước đi quá nhanh cho nên hai chân nàng hơi nóng, nhưng hai tay và trên người lại bị gió lạnh thổi đến mức lạnh buốt. Nàng theo sát sau lưng Yến Hoài, cho nên mặc dù đi theo dọc từ cửa cung vào đến tận cửa chính rồi thì cảnh trí trên đường thế nào nàng cũng không nhớ được. Nàng chỉ tập trung suy nghĩ bệnh trạng của Thái hậu thế nào, lại chữa trị ra làm sao...

Vừa đi đến cửa, bóng dáng của Yến Trì liền đập vào trong mắt, vẻ mặt hắn cũng cực kỳ sốt ruột, nhìn thấy Yến Hoài thì hắn lập tức tiến lên hành lễ, lại thấy Tần Hoan đi theo sau lưng thì con ngươi hắn lại sáng lên.

Yến Hoài không nhiều lời, lập tức đi vào chỗ ngủ của Thái hậu, "Thái y nói thế nào?"

Yến Trì đi theo đằng sau bên trái Yến Hoài, đầu tiên hắn liếc nhìn Tần Hoan một cái trấn an rồi mới nói, "Hai vị Thái y đều đã bó tay không còn cách nào rồi, hiện tại mới chỉ cho Thái hậu nương nương ăn xuống thuốc nhân sâm cứu mạng, lại dùng thêm thuốc mỡ để làm dịu kinh mạch của Thái hậu, nói là đợi Hòa Thái y vào cung. Con thấy Thái hậu nương nương không ổn nên liền nhớ đến gọi cnn đến đây xem cho Thái hậu nương nương..."

Nói đến đây đoàn người đã vào đến nội thất nơi Thái hậu tạm nghỉ.

Bên trong nội thất bố trí cực kỳ quý giá, sơn vẽ trên đỉnh cực kỳ rực rỡ, dưới đất trải thảm hoa liền mạch, màn trướng bốn phía buông xuống, đàn hương bay lượn lờ, mấy góc phòng đều là cung đăng rực rỡ. Hai lão giả ngự y mặc cụng phục đang đứng trước giườn Thái hậu, bên cạnh là 2 lão ma ma cùng 4 cung nữ, ai nấy đều đỏ bừng hốc mắt, mỗi người trong tay đều bê thuốc mỡ và các loại khác.

Nghe thấy động tĩnh, tất cả mọi người liền quay đầu, vừa nhìn thấy người đến là Yến Hoài thì hai ngự y kia liền quỳ xuống trước tiên.

"Xin Hoàng thượng thứ tội, bệnh tình Thái hậu nguy kịch, nhưng hạ thần lại không có cách nào cứu được..."

Vừa dứt lời thì các ma ma và cung nữ cũng đều quỳ xuống đất. Yến Hoài tức giận với 2 ngự y này, ông bước đến gần đá ngã một người ở gần nhất sau đó mới đi đến bên giường nhìn Thái hậu rồi mới phất tay một cái, "Đều đứng lên đều đứng lên." Nói xong ông nhìn về Tần Hoan đang đi đằng sau, "Nha đầu, con đến xem!"

Yến Hoài nói xong liền tránh ra hai bước, Tần Hoan vừa tiến lên vừa cởi áo choàng của mình ra. Yến Trì đứng ở gần nàng, thấy thế liền tiến lên đón lấy, Tần Hoan cực kỳ tự nhiên giao cho hắn, đợi đến lúc đưa vào tay hắn rồi mới chợt nhận ra không ổn. Thế nhưng vào hoàn cảnh này rồi thì cũng không quản được nhiều như thế, nàng chỉ coi như không có việc gì cứ thế đi đến bên giường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.