"Cẩm Tú phường này ở kinh thành có 2 cơ sở. Chỗ phía Bắc này chủ yếu cung cấp hàng hóa cho mấy chỗ trên phố bên ngoài Hoàng thành, đa phần là bán sỉ, như vậy đương nhiên quý trọng. Còn dân chúng bình thường nếu muốn làm giá y hoặc đại loại như thế, muốn vài thước vải tốt thì sẽ đến cơ sở nhỏ hơn ở phía Nam kia mua sắm. Như loại vải tơ dệt sợi vàng vừa rồi chúng ta mua kia, nếu nhà bình thường muốn mua về làm áo trong cho hài tử hoặc là áo lót cho nữ nhi thì chỉ cần mua vài thước là đủ rồi."
Bởi vì đã đến khu phố phồn hoa bậc nhất cho nên nhóm người Hồ thị không ngồi xe ngựa nữa mà chỉ đi bộ. Hồ thị môt bên nắm tay Tần Triều Vũ còn một bên do Tần Tương đỡ lên, bà hứng thú bừng bừng giới thiệu từng chỗ từng chỗ phú quý bên trong này. Từ tiệm trang sức cho đến tiệm bán son môi bột phấn, tất cả những thứ mà nữ nhi gia trẻ tuổi yêu thích thì Hồ thị đều dẫn bọn họ đi vào. Đi suốt 2 con đường trong chợ phía Đông, Tần Tương và Tần Sương đã mua được nhiều hơn không ít vật, ngay cả Tần Hoan cũng được Hồ thị bắt ép chọn lấy 2 loại son môi phấn bột. Tần Hoan không có cách nào từ chối nên đành phải nhận cho xong.
Lại đi vào trong một tiệm trang sức, Hồ thị chau mày, "Xem ra phải đi về phía Tây dạo một vòng, gần đến Tết rồi, 4 đứa các con cũng phải có thêm mấy thứ kiểu như trang sức mới tốt. Sang năm nếu như phải ra ngoài gặp khách thì chắc chắn cũng phải ăn mặc đẹp một chút."
Hồ thị nói xong lại căn dặn Tần Diễm, "Diễm Nhi, bảo xe ngựa chạy đến đây, bọn ta đến phía Tây."
Tần Diễm đáp lời rồi rời đi, Tần Hoan nhìn Hồ thị như vậy thì trong lòng cũng hơi cảm động. Lúc mới gặp vị Đại bá mẫu này thì nàng cũng có chút đề phòng, thế nhưng hiện tại xem ra bà ấy đối xử với mấy người các nàng cực kỳ chân thành và hào phóng.
Chờ một lát thì xe ngựa của Tần thị cũng chạy đến, một nhóm người Hồ thị bước lên xe tiến thẳng về phía Tây.
Trong xe ngựa, Hồ thị cười nói, "Ta làm Đại bá mẫu trông thế nào?"
Tần Triều Vũ cong môi, "Đương nhiên là vô cùng tận tâm, mẫu thân đã làm quá tốt rồi."
Hồ thị thở dài, vỗ vỗ lên bàn tay Tần Triều Vũ rồi nói, "Mấy năm nay càng lúc con càng hiểu chuyện, ngược lại còn có thể dạy ta những việc này phải làm thế nào. Từ nhỏ con đã được ta và phụ thân con nâng niu trên tay hết mực cưng chiều nên đương nhiên tạo thành tính khí kiêu căng. Ban đầu ta vốn nghĩ tính tình con như vậy thì cứ như vậy đi, dựa vào ta và phụ thân con thì sau này tìm được nhà thích hợp với con gả vào thì đương nhiên họ cũng sẽ đối xử với con thật tốt. Nhưng sau này lại cuốn vào Hoàng cung, nơi đó người bình thường làm sao có thể đứng vững được? Ta lại lo lắng hết sức, thế nhưng nhìn con mấy năm nay dần dần thay đổi, ngược lại để bọn ta yên tâm không ít."
Tần Triều Vũ cong môi cười, "Mẫu thân, nữ nhi đã trưởng thành rồi, người cứ yên tâm đi."
Hồ thị nắm bàn tay Tần Triều Vũ cứ như một món bảo bối, "Yên tâm yên tâm, sao ta có thể lo lắng được chứ? Ta chỉ là thương xót con mà thôi, hiện giờ trong lòng con cất giấu quá nhiều chuyện, ta chỉ sợ con phải chịu tủi thân mà không dám nói ra."
Tần Triều Vũ liền dựa lên vai Hồ thị, "Chẳng phải mẫu thân cũng đã từng như vậy sao, trưởng thành, gả cho người ta, đương nhiên cũng phải chịu tủi thân không ít. Hiện tại con vẫn còn mẫu thân và phụ thân, lại có cả Tam ca nữa, đương nhiên cũng tốt hơn rất nhiều rồi."
Hồ thị thở dài, "Ta là không nỡ rời xa con, ta tình nguyện giữ con lại thêm 2 năm nữa, huống hồ..."
Nói xong Hồ thị lại cố đè thấp giọng xuống, "Ta gả cho phụ thân con, mặc dù chịu đựng không ít tủi thân thế nhưng cuối cùng thì phụ thân con cũng không phải người vô lương tâm. Nhiều năm như vậy trừ bỏ 2 nha đầu bên cạnh từ thời trẻ thì cũng không có thêm người nào khác, như vậy cũng khiến cho ta bớt đau buồn rất nhiều. Thế nhưng con... tương lai của con đó, ta đã từng có suy nghĩ là không muốn con đi vào nơi đó. Con nhìn đương kim Thánh thượng mà xem, phi tần trong hậu cung nhiều vô số kể, ngay cả làm Hoàng hậu thì thế nào? Hiện giờ Hoàng hậu có địa vị cao quý làm chủ hậu cung, nhi tử lại là Thái tử thế nhưng bà ấy có thể vô ưu vô lo sao? Nghe nói Thánh thượng đến cung của bà ấy rất ít..."
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Hồ thị cứ như bị nghẹn lại, bà chợt nắm lấy tay Tần Triều Vũ, "Vũ Nhi, con suy nghĩ cẩn thận lại đi, nếu như con không muốn thì ta sẽ đi nói với phụ thân con, việc này vẫn còn có thể linh động được."
Tần Triều Vũ cười khổ, "Mẫu thân, do người quá lo lắng cho con nên mới như vậy thôi."
Hồ thị hừ một tiếng, "Đây không phải là nói nhảm, con chính là bảo bối của ta, ta không lo lắng cho con thì còn có thể lo lắng cho ai?"
Tần Triều Vũ lại thở dài, "Mẫu thân, không cần lo lắng cho con, con đường này do chính bản thân con lựa chọn. Lời người vừa nói con cũng đã từng nghĩ đến, nhưng chính bởi vì đã nghĩ rõ ràng rồi cho nên mới quyết không thay đổi tâm chí nữa."
Hồ thị nhìn dung mạo tinh xảo của Tần Triều Vũ thì lại bất đắc dĩ mà ôm nàng vào trong ngực.
Còn bên này Tần Sương đang thưởng thức một hộp son phấn khảm mã não đỏ mà nở nụ cười thật tươi, "Đại bá mẫu đối xử với bọn ta tốt thật, một hộp son này giá tiền cũng đủ để cho dân chúng bình thường ăn nửa năm rồi."
Trong tay Tần Tương cũng có một cái hộp nhỏ, nàng vốn dĩ cũng cực kỳ yêu thích mà ngắm nghía, thế nhưng vừa nghe được lời này của Tần Sương thì liền vứt thẳng vào trong bao quần áo ở bên cạnh, "Đây thì tính là cái gì chứ, chỉ một hộp son mà thôi. Sau này Đại bá mẫu đối xử với chúng ta sẽ còn tốt hơn nữa, hiện giờ chúng ta đã ở kinh thành rồi, đừng có hẹp hòi giống như hồi còn ở Cẩm Châu."
Tần Sương bĩu môi không thèm trả lời, sau đó vén màn lên nhìn ra bên ngoài.
Từ lúc vào kinh thành đến giờ thì luôn đi loanh quanh ở phía Đông, đây là lần đầu tiên Tần Sương đi sang phía Tây chơi. Xung quanh Trung Dũng Hầu phủ đều là phủ công hầu bá tước nhà cao cửa rộng, nguy nga quý khí, tinh xảo hoa lệ nhiều hơn so với ở phía Tây. Nhìn thấy hiện tại đang đi ngang qua một khu nhà dân thường, mà từ đây nhìn ra vẫn không thấy được điểm kết thúc, Tần Sương không ngờ được kinh thành lại có thể to lớn như vậy.
"Kinh thành thật sự là rộng quá, có khi còn rộng hơn cả 2 lần Cẩm Châu." Tần Sương hứng thú bừng bừng, nhìn cái gì cũng cảm thấy cực kỳ mới mở. Chẳng bao lâu sau đã đi qua khu nhà dân yên tĩnh, thẳng đến nơi phố xá náo nhiệt nhất, Tần Sương vội nói, "Sắp đến rồi sắp đến rồi!"
Tần Sương nói xong liền kéo kép Tần Hoan ngồi bên cạnh thế nhưng vẫn không hề thấy Tần Hoan có bất cứ phản ứng nào. Tần Sương quay lại liền bắt gặp Tần Hoan đang nhìn chằm chằm vào một chỗ ở phía Tây Bắc khiến cho nàng hơi kinh ngạc, "Muội làm sao thế?"
Hỏi xong rồi mà Tần Hoan bình thường vẫn luôn cực kỳ thông tuệ mà hiện tại vẫn hoàn toàn không phản ứng gì.
Tần Sương lại kéo kéo Tần Hoan một lần nữa, "Cửu muội muội? Muội làm sao thế?"
Cái lôi kéo này dùng lực khiến cho Tần Hoan tỉnh hồn lại, nàng bình tĩnh lại rồi mới quay sang Tần Sương nhìn, "Làm sao thế?"
Tần Sương kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Ta gọi muội 2 lần mà muội vẫn không hề phản ứng gì, muội nhìn chằm chằm bên đó làm gì?"
Tần Sương nhìn lại theo ánh mắt của Tần Hoan, tuy nhiên tầm mắt của nàng đã bị một dãy cửa hàng buôn bán cạnh phố chợ chặn lại. Nàng nhìn kỹ lại thì phát hiện ra một tòa hồng lâu 3 tầng sơn đỏ tên là 'Phượng Tê lâu', Tần Sương nhìn Tần Hoan, sau đó lại nhìn sang bên đó, "Muội nhìn chỗ đó làm gì? Phượng Tê lâu là chỗ nào?"
Tần Hoan bất đắc dĩ cười cười, "Không có, chỉ là đang nghĩ ngợi vài chuyện thôi, đó là chỗ nào thì muội cũng không biết."
Tần Sương thấy Tần Hoan nói vậy thì hoàn toàn không tin tưởng, xưa nay Tần Hoan đều là người trầm tĩnh cẩn thận, chưa nói đến bình thường luôn ung dung bình tĩnh mà nàng còn hoàn toàn không có hành động nào lạ thường hết, một khi có thì chắc chắn là có lý do.
Không chỉ Tần Sương thấy được Tần Hoan bất thường mà ngay cả Tần Tương cũng nhìn sang với vẻ kỳ lạ. Đột nhiên Tần Tương dường như nghĩ đến cái gì liền nói, "Phải rồi, vừa rồi Tam ca gặp được vị công tử kia là ai vậy?"
Tần Sương trả lời theo bản năng, "Triệu công tử nhà Phụ quốc Tướng quân."
Tần Tương ngay lập tức nhìn Tần Sương và Tần Hoan, "Hai người các ngươi làm sao mà biết được? Còn nữa, vị Triệu công tử kia quen biết Cửu muội muội à?"
Tần Sương nhìn thoáng qua Tần Hoan, thấy nàng không có biểu cảm gì thì mới nói tiếp, "Ngày ấy người mà Cửu muội muội cứu là bộ hạ của Triệu công tử."
Tần Tương hơi ngây người, biểu cảm khẽ thay đổi vài phần rồi sau đó cười như không cười, "Thảo nào..."
Tần Tương nói đầy ẩn ý nhưng Tần Hoan chỉ lạnh lùng mà lười quan tâm đến nàng ta, còn Tần Sương lại nói, "Tam ca dẫn bọn ta đi ăn cơm, căn bản không ngờ đến sẽ gặp phải mấy người đó, huống hồ Cửu muội muội chỉ là vì cứu tính mạng người ta thôi."
"Thế người được cứu đó thế nào rồi?" Tần Tương lạnh nhạt.
Tần Sương khẽ hất hàm, "Đương nhiên là cứu sống rồi, tên tuổi tiểu y tiên ở Cẩm Châu cũng không phải là nói suông."
Tần Tương còn chưa kịp nói tiếp thì Tần Hoan đã lên tiếng, "Tam ca nói cuối cùng người đó vẫn không qua khỏi."
"Ơ... Sao có thể chứ? Ngày đó rõ ràng là muội đã cứu sống rồi..."
Tần Sương cực kỳ không tin tưởng, còn vẻ mặt Tần Tương thì tràn đầy trào phúng. Tần Hoan thở dài, "Vết thương đó không nhẹ, một khi lên mủ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ là sau đó xảy ra rủi ro."
Tần Sương trầm ngâm giây lát, "Thật sự là đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy."
Tần Hoan không nói thêm gì nữa, nàng liếc nhìn về phía Tây một cái rồi mới thu hồi tầm mắt lại. Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại."
Vừa bước xuống xe đã nghe tiếng Hồ thị nói, "Bên này cũng có mấy cửa tiệm rất tốt, có điều cách nhau hơi xa."
Xe ngựa đỗ ở một con phố phồn hoa náo nhiệt nhất, hiện tại đã gần đến giờ Ngọ rồi cho nên người trên phố đông đúc hơn một chút. Mặc dù thời tiết giá lạnh thế nhưng bởi vì sắp Tết rồi cho nên người đến người đi trên đường đều là người đi mua sắm đồ Tết. Tần Diễm đang chỉ huy người đỗ xe ngựa sang bên cạnh, đột nhiên ở đầu phố lại xuất hiện một nhóm binh lính mặc áo đen.
Nhóm binh lính này có khoảng 20 người, có vẻ như là đang đi tuần tra. Quả nhiên Hồ thị quay sang nhìn Tần Diễm, "Đây là..."
"Mẫu thân yên tâm, đến sát Tết rồi thì Cửu thành Tuần phòng doanh phải tăng cường tuần tra."
Hồ thị gật đầu rồi thở dài, "Haizz, cho nên hôm nay chúng ta phải mua sắm cho đầy đủ hết, mấy ngày tới vẫn nên bớt ra ngoài."
Tần Hoan đi ở sau cùng, nàng nhìn vào nhóm binh lính tuần tra kia dần chạy đến gần.
Đám đông vì để nhường đường cho binh lính tuần tra nên dạt hết sang 2 bên, đợi cho bọn họ đi khỏi rồi mới bắt đầu xì xào bàn tán sôi nổi. Trên mặt mọi người vừa có chút tức giận vừa có chút hồi hộp, Tần Hoan cũng suy nghĩ một chút, thấy Tần Diễm vừa đi đến thì hỏi một câu, "Tam ca, vụ án vẫn chưa có tiến triển gì à?"
Tần Diễm gật đầu, "Vẫn chưa..."
Tần Diễm biết Tần Hoan rất thông minh, đương nhiên là nàng vừa nhìn thấy binh lính tuần tra này thì đã đoán được rồi, nên hắn chỉ trả lời một câu đơn giản.
Tần Hoan chau mày, "Rốt cuộc là vụ án gì? Xảy ra bao lâu rồi?"
Tần Diễm khẽ nói, "Đã chết mấy người rồi, có vẻ như đã được khoảng nửa tháng nay."
Đã chết vài người, thời gian cũng lâu như vậy, sao vẫn còn không có tiến triển gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]