🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 180: Kinh thành phồn hoa (2)

Tần thị quyền cao chức trọng, có thể chen hàng đi phía trước bọn họ, thế nhưng những người này có vẻ chức còn cao hơn so với Tần thị. Suy cho cùng cả 2 bên đều là những người cao cao tại thượng, dân chúng bên dưới không dám đắc tội bọn họ bất cứ điều gì, cho nên đôi bên cùng đứng sóng đôi gây gổ lại có thể khiến cho bọn họ tiêu bớt nỗi hận trong lòng. Xa phu của Tần thị nắm chặt dây cương ghìm ngựa lại, mà hiện tại người dẫn đầu đoàn ngựa khi nói chuyện thì mang ánh mắt khinh miệt mà nhìn vào đoàn xe, cuối cùng đi lên chặn đầu xe ngựa.

Tần Diễm vén màn xe lên, mỉm cười gật đầu nhìn ra bên ngoài, "Phùng huynh, đã lâu không gặp."

"À, là Tần huynh à..." Trung Quốc công Thế tử Phùng Chương tỏ vẻ kinh ngạc nói một câu, rồi sau đó ý cười liền có chút chọc tức, "Nghe nói Tần huynh xuống phía Nam đón thân thích nhà mình hả? Hôm nay rốt cuộc đã trở về rồi?"

Tần Diễm cười tao nhã, "Đúng vậy."

Nói xong hắn lại nhìn giỏ tên trên cổ ngựa của Phùng Chương, "Hôm nay Phùng huynh đi săn thú à? Xem ra thu hoạch cũng phong phú nhỉ..."

Phùng Chương cười, "Cũng không tệ lắm." Nói xong hắn đảo mắt qua mấy xe ngựa đằng sau Tần Diễm, "Vừa rồi Tần huynh đi lâu như vậy, đã đón được vị trưởng bối nào về kinh vậy? Thanh thế lớn như vậy chẳng lẽ sau này muốn ở lại kinh thành luôn?"

Tần Diễm mặt không đổi sắc, "Chuyện này thì không cần Phùng huynh phải quan tâm, cả người Phùng huynh đều là mùi máu tanh, vẫn nên mau một chút vào thành về phủ rửa mặt chải đầu đi. Hiện giờ trong thành giới nghiêm, Phùng huynh như thế này đúng là sẽ khiến cho người ta phải hoài nghi."

Tần Diễm cười như không cười quét nhìn xe ngựa phía sau Tần Diễm một cái, đột nhiên khóe mắt hắn bắt gặp khoảnh khắc màn xe động đậy, sau đó lại nhanh chóng thả xuống. Phùng Chương không thấy được ai bên trong thế nhưng lại nhìn được đôi bàn tay trắng nõn khiến cho đáy mắt hắn sáng lên, ý cười cũng trở nên sâu thẳm, "Hóa ra Tần huynh đi đón giai nhân về kinh."

"Đương nhiên là người nhà, chắc chắn sẽ không đón người ngoài."

Tần Diễm ôn nhu đáp lại một câu, Phùng Chương lại cười nhẹ sau đó đặt hứng thú lên 3 chiếc xe ngựa phía sau, "Một lần đón hẳn 3 vị, lần này Hầu phủ đúng là náo nhiệt rồi."

Nói xong hắn giơ roi ngựa trong tay lên, "Xem ra ta phải đổi địa phương đi săn rồi."

Vẻ mặt Tần Diễm lập tức lạnh lùng, ý cười cũng lạnh lẽo, "Phùng huynh không vào thành à? Nếu như ngươi không vội thì ta đây đi trước một bước."

Đương nhiên Phùng Chương nhìn ra sự chán ghét của Tần Diễm cho nên hắn càng xác định bản thân mình đã đoán đúng, vì thế liền cười lười biếng, "Hôm nay ra săn được một con chồn trắng cực phẩm, đang định lát nữa mang vào cung cho cô cô, Tần huynh phải nhường lối cho ta mới đúng."

Tần Diễm khẽ nhếch cằm, "Sao dám tranh giành cùng Phùng huynh? Mời..."

Phùng Chương cực kỳ vừa lòng, hắn cười to 2 tiếng rồi lại vung roi. Xe ngựa của Tần thị vào thành vẫn cần phải có Ngô Dạng đến giải thích cùng với binh sĩ thủ thành, thế nhưng Phùng Chương này dẫn theo hơn 10 người ngựa đầy máu tươi vào thành thì binh sĩ cũng không dám ngăn chặn. Mãi cho đến khi tiếng vó ngựa đi xa rồi Tần Sương mới dám vén màn lên nhìn ra bên ngoài một cái, ban nãy tâm trạng vẫn còn đang lâng lâng thì hiện tại vẻ mặt nàng đã trắng bệch, nàng vốn tưởng rằng địa vị của Hầu phủ rất cao, được hưởng đặc quyền như vậy đã là vinh hiển bên trong vinh hiển rồi, vậy mà không ngờ được lại có một người đến tùy tiện nói chuyện kỳ quái cùng với Tam ca nhà mình, sau đó lại giành trước bọn họ đi vào thành...

Tần Sương không dám nhìn bên ngoài quá nhiều, hạ màn xe xuống sau đó lại ngoan ngoãn ngồi yên. Nàng nhớ kỹ ban nãy Tần Diễm gọi một tiếng 'Phùng huynh', nàng lập tức ngơ ngẩn, hóa ra bên trên Tần phủ vẫn còn có một họ Phùng nữa.

Phùng Chương rời khỏi rồi thì Ngô Dạng mới đến tươi cười với binh lính thủ thành, bọn họ bởi vì sự xuất hiện của Phùng Chương thì cực kỳ kiêng kỵ, hiện tại thái độ hòa nhã này của Ngô Dạng cũng khiến cho bọn họ có chút lo sợ. Bởi vậy xe ngựa hòm xiểng của Tần thị ở đằng sau cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái mà trực tiếp để đoàn người tiến vào thành. Vào đến bên trong rồi tâm trạng nặng nề của Tần Sương mới lập tức lại tung bay.

Không vì cái gì khác, chính là sự náo nhiệt đột nhiên nhắc nhở nàng rằng mình đã đến kinh đô thịnh vượng và giàu có bậc nhất của Đại Chu!

Mặt trờ ngả về phía Tây, ánh nắng vàng rực rỡ như một vầng hào quang bao phủ toàn bộ kinh thành, đoàn xe ngựa Tần thị đi chậm rãi trên con đường chủ đạo. Ở đây ngoại trừ xe ngựa thì toàn bộ đều ồn ào náo nhiệt đông đúc, Tần Sương không nhịn được mà vén màn lên nhìn, vừa bước qua cửa thành đã thấy từng tòa từng tòa lầu các nối tiếp nhau theo hàng lối chỉnh tề. Rường cột chạm trổ bắt đầu từ phía Nam chạy dọc đến phía Bắc liên miên không dứt tựa như không có điểm tận cùng. Tần Sương từ sớm đã biết kinh thành rất lớn, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng thực tế này cũng cực kỳ kinh ngạc. Đường xá ở đế đô thẳng tắp, thế nhưng nàng phóng tầm mắt nhìn theo thì cũng không thấy diểm cuối đâu, mà càng về phía Bắc thì nhà cửa lại càng san sát, lầu gác càng tinh xảo khí phách. Tần Sương lại nghĩ tiếp, bên trong đế đô vẫn còn một tòa Hoàng thành nữa, trong phút chốc cũng không thể tưởng tượng Dự Châu bên trong còn phú quý ngập trời đến cỡ nào.

Trong lòng Tần Sương tràn đầy hưng phấn, cảm thấy bản thân mình nhìn thấy sự hưng thịnh ở đế quốc Đại Chu thì trong lòng mình vừa nhộn nhạo vừa ngạc nhiên cộng thêm kích động. Chút khẩn trương sợ hãi mà ban nãy Phùng Chương gây ra hiện tại đã bị quẳng ra sau đầu, nàng chỉ hận không ngồi chung xe với Tần Hoan, như vậy Tần Hoan liền có thể giới thiệu cho nàng một ít chuyện xung quanh. Tần Sương âm thầm hối hận, ánh mắt lại tựa như dính chặt lên con phố càng lúc càng phồn hoa náo nhiệt kia. Tửu quán, trà lâu, nhà trọ, cửa hàng trang sức, mỗi một ngôi nhà đều hoành tráng và cao quý hơn tất cả những nhà mà nàng thấy trước đây...

Tần Sương nhìn còn không hết, Tần Tương cũng vén màn xe lên, mặc dù biểu cảm của nàng không lộ ra ngoài giống như Tần Sương thế nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh. Trái tim nàng đập dồn dập, đột nhiên có chút khinh bỉ bản thân mình trước đây, nàng vì cái gì mà muốn đến Bạch thị Ích Châu? Kinh thành, nơi phồn hoa lộng lẫy, nơi hậu duệ quý tộc nhiều vô song này mới là nơi mà nàng nên đến!

Ngô Dạng và Chu Hoài cưỡi ngựa đi song song ở đằng trước, hiện tại cũng đều quay đầu lại nhìn. Quả nhiên chỉ có màn xe ngựa của Tần Hoan là chưa từng nhấc lên khiến cho đáy mắt Ngô Dạng hơi kinh ngạc, Chu Hoài nhìn thấy thế liền cười, "Điều khiến ngươi kinh ngạc vẫn còn ở phía sau."

Ngô Dạng nhíu mày, có vẻ đăm chiêu nhìn thoáng qua xe ngựa của Tần Hoan. Năm đó xem như Tần Hoan lớn lên ở Hầu phủ, mặc dù ông ta không chuyên chú đến chuyện tình trong nội viện thế nhưng dáng vẻ vị Cửu tiểu thư này ông vẫn còn nhớ rõ ràng. Mặc dù nuôi dưỡng ở nhà Đại bá phụ, về tình về lý thì phu nhân cũng không hề bạc đãi nàng thế nhưng một đứa nhỏ đã không có phụ mẫu lại còn quá nhát gan thì lớn lên còn có thể có được tác phong thế nào?

Ông cứ thế mà nhớ lại sau đó quay sang thì bắt gặp ánh mắt thích thú sâu sắc của Chu Hoài.

Ngô Dạng thầm ồ một tiếng trong lòng, chẳng lẽ vị Cửu tiểu thư này lớn lên ở Cẩm Châu kia lại tiến bộ rồi?

Đoàn xe Tần thị vào thành đương nhiên là đi thẳng đến Trung Dũng Hầu phủ, tính ra hết khoảng 2 khắc thời gian. Xe rẽ về phía Đông Bắc, dọc hai bên đường đều là phố phường náo nhiệt, Tần Sương và Tần Tương đương nhiên lại trợn mắt nhìn. Đến lúc xe đi đến phường Hưng Nhạc, hai người nhìn thấy nhà cao cửa rộng cùng phủ trạch to lớn ở xung quanh thì trong lòng mới căng thẳng, suốt dọc đường nhìn thấy phồn hoa cùng phú quý khiến cho các nàng phấn khích và khao khát, thế nhưng sau đó lại sinh ra chút xấu hổ. Các nàng xuất thân ở Tam phòng, nhà ở Cẩm Châu, tựa như các nàng hoàn toàn không thích hợp với chốn kinh thành phú quý này...

So với Tần Sương và Tần Tương thì Tần Hoan trấn định tựa như chẳng có chút cảm xúc gợn sóng nào. Điều duy nhất nàng có thể cảm nhận được chính là từ lúc đến bên ngoài thành Lâm An thì nỗi lòng nàng đã trĩu nặng. Phục Linh và Bạch Anh đương nhiên biết Tần Hoan nghĩ đến phụ mẫu đã mất cùng với quãng thời gian trước kia cho nên đều yên tĩnh trở lại. Phục Linh mấy lần muốn vén màn lên nhìn lại náo nhiệt trước đây thế nhưng cuối cùng lại nhịn trở về.

Một khắc tiếp theo, tốc độ xe ngựa đột nhiên giảm lại một nửa.

Giọng nói Ngô Dạng vang lên từ bên ngoài, "Đến rồi đến rồi, Thế tử gia, phu nhân tự mình ra ngoài nghênh đón 3 vị tiểu thư đó."

Tần Diễm vén màn xe lên, quả nhiên có mấy chục người đứng đầy ở trước cửa Trung Dũng Hầu phủ ở cách đó khoảng hơn 10 trượng. Hắn chau mày sau đó nở nụ cười ôn hòa, đã hơn 1 tháng đi ra ngoài rồi, mặc dù hắn là đại nam nhân nhưng cũng không tránh được nỗi nhớ nhà. Cho nên khi xe ngựa vừa mới đến trước cửa phủ, còn chưa dừng hẳn mà hắn đã nhảy vọt xuống.

"Mẫu thân, hài nhi xin thỉnh an mẫu thân."

Tần Diễm tiến lên mấy bước, cung kính cúi người thi lễ với phu nhân Trung Dũng hầu Hồ thị.

Hồ thị mặc một bộ hoa phục màu tím đậm, sắc mặt đoan trang, bà đưa tay đỡ lấy Tần Diễm, hốc mắt hơi đỏ lên, "Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan, cuối cùng cũng đã trở về rồi, vi nương lo lắng hơn một tháng trời, cứ sợ con ở bên ngoài xảy ra chuyện gì."

Nói đến đây bà quan sát Tần Diễm từ trên xuống dưới, Tần Diễm bật cười đỡ lấy cánh tay Hồ thị, "Mẫu thân yên tâm, hài nhi cũng không còn là trẻ con nữa." Nói xong hắn quay người lại nhìn về 3 chiếc xe đã dừng ổn định trước cửa, "Mẫu thân, đón được ba vị muội muội rồi."

Ánh mắt Hồ thị vẫn dán chặt lên người Tần Diễm rồi nở nụ cười nhạt hướng về 3 chiếc xe ngựa. Tựa như là đồng thời, màn xe của cả ba đều được đồng thời vén lên, mấy bóng dáng xinh đẹp đi ra từ đằng sau tấm màn.

Càng nhìn ánh mắt Hồ thị càng trở nên từ ái, ban đầu nhìn thấy Tần Tương mặc váy hồng phấn bước ra ngoài, biểu cảm của bà không thay đổi, thậm chí ý cười lại thêm sâu sắc vài phần. Chuyển mắt về phía sau, nhìn thấy Tần Sương mặc áo choàng màu tím nhạt thì ý cười trên mặt bà còn sâu hơn nữa, ngược lại khi nhìn về phía sau cùng... Thấy được bóng dáng cao gầy mặc áo choàng trắng tuyết cúi người tránh màn xe bước ra ngoài, ngay lập tức ý cười trên mặt Hồ thị cứng đờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.