Cách đó mấy chục bước chân, Thường thị gõ cửa phòng Tần Hoan, rất nhanh sau đó cửa mở ra, Phục Linh ở bên trong nhìn Thường thị ngoài ý muốn, "Phu nhân? Sao phu nhân lại đến đây..."
Vừa nghe thấy câu này của Phục Linh, Tần Hoan và Tần Sương ở bên trong cũng đứng dậy đi về phía cửa.
Hiện tại màn đêm đã buông xuống, gió lạnh gào thét trong đêm tàn sát bừa bãi, đôi má Thường thị bị đông lạnh mà đỏ bừng. Thường thị nhìn thấy Tần Hoan liền nói, "Cửu cô nương phải đi rồi à?"
Tần Hoan gật đầu, "Sáng sớm ngày mai khởi hành." Nói xong Tần Hoan lại ngừng lại một chút, "Không biết phu nhân đã trở lại, vốn định chờ phu nhân về rồi lại đến cáo biệt với phu nhân."
Thường thị cười khổ, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, "Đến nha môn trả lời mấy câu liền về rồi, ta mới về được không lâu. Vừa rồi ta đi kiểm kê hạ nhân trong phủ thì nhìn thấy thị vệ Tần phủ đang chỉnh trang xe ngựa cho nên mới biết được ngày mai Tần Thế tử và Cửu cô nương phải rời khỏi đây rồi."
Thường thị mấp máy môi, "Hôm nay đến phủ nha, Uông Tri phủ vẫn chưa hề truy cứu sai lầm của ta, chỉ nói Thanh Huy viên nhất định phải bị niêm phong, bảo bọn ta thu dọn một chút rồi mau chóng tìm chỗ khác để ở. Hạ nhân trong phủ không liên quan đến vụ án đều cho nghỉ rồi, người Song Thanh ban cũng đã đi được hơn nửa, mấy người còn lại tra hỏi xong rồi thì cũng cần phải đi. Vốn ta còn đang nghĩ nếu Tần Thế tử không vội thì ngày mai mời Thế tử và mấy vị cô nương đến trong thành dùng một bữa cơm coi như đưa tiễn mọi người."
Tần Hoan thở dài, "Đa tạ ý tốt của phu nhân, chuyện cho đến bây giờ phu nhân phải rời khỏi chỗ này cũng không dễ dàng gì, đương nhiên cực kỳ rối ren lộn xộn cho nên không cần phải đưa tiễn bọn ta. Hiện tại bọn ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, cho nên phải đi càng sớm càng tốt."
Thường thị cười khổ, "Kỳ thật bọn ta cũng không có gì cần đem theo, chiều nay lúc rời khỏi nha môn thì ta đã sai người đi tìm một nhà dân, hiện tại đã bảo 2 lão bộc đến đó thu dọn. Ta chỉ mang đi mấy bộ y phục mà thôi, còn Vận Nhi và Gia Ngôn chẳng qua là nhiều thêm mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, còn những cái khác, dính vào một chữ 'Bàng' bọn ta cũng không cần."
Tần Hoan trầm ngâm, "Phu nhân suy xét chu toàn liền tốt, về sau phải dẫn theo Đại tiểu thư và Tam thiếu gia, đừng để mọi người phải quá khổ sở."
Đáy mắt Thường thị lại hơi ẩm ướt, "Cửu cô nương yên tâm, lần này... đa tạ Cửu cô nương."
"Không cần phải cảm tạ ta, tạ Tình nương là đủ." Nói xong giọng Tần Hoan lại trở nên nặng nề, "Uông Tri phủ có nói phán Tình nương tội gì không?"
Thường thị vừa nghe thấy thế thì hốc mắt lại càng đỏ lên, nàng mím chặt môi, mãi một lúc lâu sau cũng không nói thành lời.
Tần Hoan quen thuộc hình luật Đại Chu, lần này trong tay Tình nương có 4 mạng người, mặc dù đáng thương thế nhưng pháp lý luân lớn hơn nhân tình, kết quả đương nhiên không thể lạc quan được. Tần Hoan hít vào một hơi thật sâu, "Tình nương cũng thương tiếc phu nhân số khổ, sau này phu nhân phải tự bảo trọng rồi."
Lông mi Thường thị run lên, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng lại vội vàng đưa tay lên lau sạch, "Ừ, ta đã biết rồi, ta biết rồi. Cả nhà chúng ta đều được nàng cứu, nhiều năm như vậy nàng lại còn dốc lòng chăm sóc Vận Nhi và Gia Ngôn..."
Thường thị càng nói thì càng không cầm nổi nước mắt. Tần Hoan thương xót, "Phu nhân đnừg đứng ở bên ngoài, vào trong nói chuyện đi."
Thường thị vừa lắc đầu vừa lùi lại phía sau, "Không cần không cần, ta vừa mới biết Cửu cô nương sắp phải đi cho nên mới đến nói với Cửu cô nương mấy câu. Trong phủ hiện tại rất loạn, ta còn phải ra ngoài giám sát, sáng sớm mai ta dẫn theo Gia Ngôn và Vận Nhi đến đưa tiễn Cửu cô nương."
Thường thị nói xong lại tiếp tục lùi lại, nhún người hành lễ một cái rồi mới xoay người rời khỏi.
Hiện giờ nàng chỉ đơn độc một mình, bên cạnh không có tỳ nữ cũng không có Tình nương, ngay cả người soi đèn cũng không có thế nhưng bóng lưng mảnh khảnh của nàng vẫn thẳng tắp trong đêm, bước chân so với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng cũng kiên định hơn.
Đến lúc bóng lưng Thường thị biến mất ngoài cửa viện thì Tần Hoan và Tần Sương đều chưa hồi phục lại được tinh thần, mãi một lúc sau Tần Sương mới khẽ nói, "Trên đời này người số khổ thật sự nhiều lắm, nghĩ thế này ta cũng phải nên tích chút phúc đức rồi."
Tần Hoan thở dài, "Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Tần Sương ừ một câu rồi mới chậm rãi quay lại phòng mình.
Tần Sương rời khỏi thì Tần Hoan cũng vào trong phòng ngủ, Phục Linh đóng cửa lại, rồi ôm hòm của Tần Hoan vào bên trong. Vừa vào đến nơi Phục Linh lại nhìn thấy trên đầu giường đặt một hộp trang sức, "Thế tử hiện tại cũng thật có tâm, như vậy chẳng khác nào tuyên bố cực kỳ yêu thích tiểu thư người, cũng là muốn biểu lộ rõ ràng thân phận của tiểu thư trong ba vị Tần cô nương đó. Theo nô tỳ thấy cho dù để cho Lục tiểu thư biết rõ thì cũng không sao, hiện tại Lục tiểu thư đã tốt lên rồi, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn còn... Còn không bằng để cho Lục tiểu thư biết người chính là có được tấm lòng của Thế tử."
Tần Hoan không để ý lắm, "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống hồ hiện tại có được tấm lòng của Tam ca thì sau này cũng chưa chắc đã như vậy. Ta cũng không cần phải thể hiện rõ ràng thân phận gì cả, em cứ cất hộp trang sức này cùng với những thứ khác đi, sau này lúc nào cần đến thì lại lấy ra."
Thấy Tần Hoan không quá ham thích hộp trang sức kia, Phục Linh lại thở dài, "Bộ trang sức ngọc này so với bất kỳ bộ trang sức nào của tiểu thư đều đẹp đẽ và tươi tắn hơn nhiều, tiểu thư cứ dùng mãi mấy màu sắc mộc mạc như vậy cũng không tốt."
Tần Hoan không dao động mà lặp lại lần nữa, "Cất đi..."
Phục Linh bất đắc dĩ nhìn sang Bạch Anh, vốn muốn Bạch Anh phụ họa vào mấy câu thế nhưng vẻ mặt Bạch Anh chẳng có chút thay đổi nào, nàng cũng không biết Tần Hoan có nên ăn mặc tươi sáng hơn hay không. Phục Linh thấy thế thì bĩu môi rồi đành phải nghe theo.
Một đêm yên giấc, sáng sớm hôm sau Tần Hoan tỉnh lại sau đó rửa mặt chải đầu ra ngoài. Rất nhanh Tần Diễm đã sai người mang bữa sáng đến, cũng là do Chu Hoài ra ngoài chọn mua, đơn giản nhưng no bụng. Ăn sáng xong đoàn người ra khỏi viện đi đến cửa phủ, trải qua một đêm thôi mà Thanh Huy viên trở nên yên tĩnh không ít, tôi tớ trước đây thường xuyên đi qua lại mà hiện này cũng đều đã biến mất.
Tần Diễm lên tiếng, "Bàng phu nhân quả thật sấm rền gió cuốn, đêm qua đã giải tán hết toàn bộ hạ nhân không liên quan trong viện rồi. Nghe nói Bàng phu nhân đã đưa cho họ một số tiền khá lớn, hôm nay trời còn chưa sáng thì mấy chục tôi tớ đã rời đi."
"Xem ra Bàng phu nhân cũng không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa."
Tần Sương khẽ than thở, "Nếu là ta, ta cũng chỉ mong sao rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể."
Tần Diễm tiếp lời, "Chỗ này đúng thật là không may mắn, chút nữa quan phủ sẽ lại đến điều tra, sau đó đại khái sẽ niêm phong chỗ này lại, đợi đến khi vụ án được rõ ràng rồi mới báo cáo cho Nội vụ ty, xem xem tòa nhà này dùng để ban thưởng hay để đem bán."
Tần Sương trợn trừng mắt, "Vậy gia nghiệp lớn như vậy của Bàng lão gia thì phải làm sao?"
Bàng thị là nhà giàu nhất Tây Bắc, sở hữu nhà trọ và tửu lâu không phải là ít, chẳng lẽ nhiều nhà trọ Thập Phương như vậy cũng đều phải bị niêm phong?
Tần Diễm lắc đầu, "Tài sản của tội tộc cũng sẽ bị niêm phong thế chấp, quan phủ sẽ lần nữa bán đi, người mua được có thể thay đổi trang trí và tên gọi rồi tiếp tục kinh doanh. Số bạc thu được sẽ nộp vào quốc khố hoặc dùng cho quan lại cai trị. Mấy phòng ốc lầu các nếu như không quá mức hoang phế thì vẫn cứ để nguyên kinh doanh, đại đa số ông chủ đều tìm những người có kinh nghiệm về làm cho nên những người làm công trước đây chắc hẳn vẫn sẽ giữ được công việc."
"Thì ra là thế, như vậy thì cũng không quá tệ, nhà trọ Thập Phương ở Dự Châu thành này quá khí thế, nếu như cứ thế bỏ hoang thì thật sự đúng là phung phí của trời, lãng phí vô ích rồi." Tần Sương tự lẩm bẩm xong, vừa ngước lên liền kinh ngạc một tiếng, "Ồ, Bàng phu nhân..."
Tần Hoan và Tần Diễm nhìn theo ánh mắt Tần Sương liền thấy mấy người Thường thị đứng chở ở cửa phủ. Một tay nàng dắt theo Bàng Gia Ngôn, một tay dắt Bàng Gia Vận, mà sau lưng nàng còn có cả Bàng Nghi Võ.
Thường thị tốt xấu gì cũng là kế mẫu của Bàng Nghi Võ, Bàng Nghi Võ chưa từng phạm tội nên đương nhiên hắn không bị giam giữ trong nha môn. Mà hiện tại Bàng Nghi Võ và Thường thị cũng coi như là người một nhà, nhưng Tần Hoan không ngờ được Bàng Nghi Võ hiện tại cũng sẽ cùng đến.
"Bái kiến Thế tử gia..." Thường thị hành lễ trước sau đó Bàng Nghi Võ chắp tay, ngoại trừ Bàng Gia Vận mặt mày không chút thay đổi thì ngay cả Bàng Gia Ngôn cũng ra vẻ hành lễ rồi.
Khóe môi Tần Diễm hơi cong, "Sao phu nhân lại ở đây?"
Thường thị khẽ cười, "Hôm qua ta đã biết sáng nay Thế tử phải dẫn 3 vị tiểu thư rời khỏi kinh thành. Lần này Thanh Huy viên đã khiến cho Thế tử và 3 vị tiểu thư bị sợ hãi rồi, lại còn chậm trễ khá nhiều thời gian, những cái khác thì dân phụ không thể thế nhưng tiễn đưa thì nhất định phải đến."
Nói xong Thường thị xoay người nhìn về phía bà vú già duy nhất đứng đằng sau, chính là bà vú mà lần trước đứng canh gác ở ngoài Huy viên lần trước Tần Hoan đã gặp. Hiện tại trên tay bà ấy ôm một cái hộp dài, Thường thị đỡ lấy rồi đưa cho Tần Diễm, "Dân phụ không có lễ gì tốt để tặng, Thế tử xuất thân quyền quý thì cũng không hiếm lạ mấy vật phàm tục, đêm qua dân phụ tìm kiếm trong chính của hồi môn của mình một lúc lâu sau mới được một bức 'Bách mã đồ', đây là bản gốc duy nhất trên đời, xin Thế tử vui lòng nhận cho."
Tần Diễm nhướn mày, Tần Hoan cũng hơi kinh ngạc, Tần Sương vội cúi đầu khẽ nói thầm bên tai Tần Hoan, "Bách mã đồ' là cái gì?
"Là chế tác của danh họa sư Ninh Đan Thanh thời Hạ triều truyền lại, giá trị vạn kim."
Tần Hoan khẽ nói một câu khiến cho Tần Sương giật mình. Còn bên này Tần Diễm lại chau mày, "Lễ vật quý trọng như vậy Tần Diễm sao dám thu nhận, tâm ý của phu nhân Tần Diễm xin ghi tạc trong lòng. Lễ vật này vẫn xin phu nhân cất đi, biến cố lần này đã khiến phu nhân tiều tụy lao tâm lao lực rồi, chỉ mong sau này phu nhân và tiểu thư, thiếu gia đều tự mình bảo trọng. Lần này từ biệt cũng không biết là có còn cơ hội gặp lại nữa hay không."
Thường thị lại nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Không, đây là dân phụ tỏ lòng cảm tạ, xin Thế tử nhất định phải nhận lấy, lấy không trong lòng dân phụ sẽ cực kỳ bất an. Xin Thế tử nhận lấy đi..."
Lời nói Thường thị thành khẩn, hết nhìn Tần Diễm rồi lại nhìn Tần Hoan. Tần Diễm cười khổ một tiếng sau đó cũng quay sang nhìn Tần Hoan, cuối cùng thở dài cười, "Một khi đã như vậy thì Tần Diễm cũng không từ chối nữa, đa tạ phu nhân."
Lúc này Thường thị mới thở dài nhẹ nhõm, vừa quay lại thì đã thấy xe ngựa Tần phủ đứng xếp hàng dài ngoài cửa phủ rồi, "Mấy hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, Thế tử và ba vị tiểu thư lên đường rồi nhất định có thể thuận lợi quay lại kinh thành. Sắp sang năm mới rồi, dân phụ xin cầu phúc cho Thế tử và ba vị Thế tử, sau này mặc dù khó có cơ hội tương kiến, dân phụ chỉ mong cho Thế tử và ba vị tiểu thư được an vui, suôn sẻ."
"Cũng xin phu nhân bảo trọng." Tần Diễm chắp tay.
Còn bên này Tần Hoan và Tần Sương cũng tiến lên một bước, cáo biệt với Thường thị.
Nói thêm mấy câu, Tần Sương cúi đầu nhìn về phía Bàng Gia Ngôn, "Tiểu thiếu gia, ngươi cho ta nhẫn ngọc ta đã cất đi rồi, nếu như sau này còn có thể gặp lại, ta sẽ cho ngươi một cái lớn hơn nữa."
Bàng Gia Ngôn hất hàm, "Thế thì ta đây muốn ngọc thượng phẩm nhất."
Tần Sương che miệng cười, Thường thị cũng tức giận chỉ chỉ vào đầu Bàng Gia Ngôn. Tần Hoan nhìn ba người Thường thị một cái sau đó lại nhìn Bàng Nghi Võ một cái, nói lời thành khẩn, "Phu nhân và tiểu thiếu gia đều là người thông suốt, nhất định có thể chăm sóc tốt Đại tiểu thư, chỉ hy vọng lần này sau khi xử lý xong xuôi rồi phu nhân cũng sẽ được an khang như ý. Còn có tiểu thiếu gia..."
Tần Hoan nhìn Bàng Gia Ngôn, "Tiểu thiếu gia tâm trí bất phàm, tương lai nhất định có thể là rạng danh cửa nhà."
Bàng Gia Ngôn nhìn chằm chằm Tần Hoan không chớp mắt, cuối cùng cụp mắt xuống kéo kéo tay Thường thị, dáng vẻ cực kỳ thông minh. Tần Hoan lập tức thu ánh mắt lại rồi nhìn sang Thường thị, "Phu nhân, từ biệt ở đây thôi, chúng ta phải đi rồi."
Thường thị gật gật đầu, trực tiếp đưa mấy người Tần Hoan ra cửa. Mọi người trước sau bước lên xe ngựa, rất nhanh xe đã bắt đầu chuyển động, mấy người Thường thị đứng trên bậc thềm ngoài cửa nhìn theo xe ngựa mãi cho đến khi đi khuất hẳn trên con phố dài.
Im lặng mãi một lúc sau, Bàng Nghi Võ mới chớp chớp mắt rồi nói, "Mẫu... mẫu thân, chúng ta thật sự phải chuyển đi ngay tối nay sao?"
Thường thị hoàn hồn, vẻ mặt hiền dịu ban nãy lập tức trở nên cứng rắn, sau đó lạnh lùng nghiêm trang nhìn sang Bàng Nghi Võ, "Nhị thiếu gia không muốn đi à? Tòa nhà này phải bị niêm phong, Nhị thiếu gia có muốn ở lại cũng không thể được, hay là Nhị thiếu gia không muốn đi cùng chúng ta?"
Sắc mặt Bàng Nghi Võ khẽ biến, "Không... Không phải, chỉ là không nỡ..."
Đáy mắt Thường thị hiện lên một tia mỉa mai sau đó kéo tay Bàng Gia Vận đi vào bên trong cửa. Bàng Gia Ngôn ở bên ngoài vẫn luôn ngửa cổ lên nhìn Bàng Nghi Võ, "Nhị ca không nghe lời mâu thân, coi chừng sẽ giống với Đại ca đó..."
Bàng Nghi Võ sợ đến mức lùi lại phía sau một bước, "Ngươi, ngươi nói cái gì..."
Bàng Gia Ngôn làm mặt quỷ về phía Bàng Nghi Võ, nở nụ cười cực kỳ ngây thơ, "Lá gan Nhị ca thật là nhỏ." Nói xong đôi chân ngắn ngủn cũng chạy theo sau lưng Thường thị, Bàng Nghi Võ đứng yên tại chỗ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh chết thảm của Bàng Nghi Văn. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn về phía bóng lưng mấy người Thường thị thì trong mắt dần sinh ra sợ hãi.
Còn bên này xe ngựa của Tần Hoan đã chạy khỏi con phố dài dẫn vào Thanh Huy viên, thế nhưng đột nhiên nàng theo bản năng vén rèm xe lên nhìn xung quanh. Phục Linh ở bên cạnh khó hiểu hỏi, "Tiểu thư, làm sao thế?"
Tần Hoan lắc đầu, lại nhìn mấy cái nữa sau đó mới hạ rèm xuống.
Bánh xe lăn đều, rẽ vào một khúc ngoặt là lên đến con phố chính trong thành Dự Châu, xa phu quất roi một cái thì tốc độ xe ngựa cũng càng lúc càng nhanh hướng về phía cửa thành.
Trên một nóc nhà ở cách Thanh Huy viên không xa, Yến Trì siết chặt túi thuốc màu đen trong tay.
Tần Hoan sắp đến kinh thành phồn hoa lộng lẫy, là nơi dục vọng quyền mưu tranh đấu, là nơi thời thời khắc khắc có thể rơi vào nguy hiểm. Trong chỗ tối tăm đột nhiên Yến Trì sinh ra một dự cảm, lần này Tần Hoan nhập kinh chắc chắn sẽ dùng tấm thân mềm mại nhỏ bé của nàng mang đến một cơn bão long trời lở đất cho chốn đế đô xa hoa lãng phí kia...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]