Thanh Lan lắc đầu, "Mấy năm nay khổ luyện, hiện tại có kỹ thuật này thì đi đến đâu cũng không có gì phải sợ. Tốt nhất thì đương nhiên vẫn là tìm đến một gánh hát nổi tiếng, thế nhưng nếu không được thì đi trà lâu lại cực kỳ đơn giản và dễ dàng, cũng chẳng có gì không tốt cả."
Giọng nói Thanh Lan nghiêm trang, không hề giống với nói đùa, Tần Hoan nhìn Thanh Lan một lúc mới hiểu được tính tình Thanh Lan đúng là rất bướng bỉnh khó lay chuyển, kể cả cái hôm lần đầu tiên gặp được Thanh Lan thì dáng vẻ nàng ta cũng y như vậy. Tần Hoan gật đầu, "Tính tình cô nương cởi mở, rất có tâm tư của bậc nữ trung hào kiệt, sau này đương nhiên sẽ có tiền đồ gấm vóc."
"Mượn lời chúc của Cửu cô nương, vì kế sinh nhai, có thể tốt thì đương nhiên ta cũng vui lòng."
Tần Hoan nghe xong liền trầm ngâm giây lát, "Mấy năm qua Thanh Lan cô nương đã đến Thanh Huy viên được mấy lần?"
Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì Thanh Lan liền biết Tần Hoan đến đây là có mục đích nên nàng cũng không giấu diếm, "Vấn đề này Tri phủ Đại nhân cũng đã hỏi qua ta, ta là sau khi được sư phụ thu làm đồ đệ thì cũng mới bắt đầu đến Thanh Huy viên. Trước đó những lần sư phụ tiếp nhận biểu diễn ở xa thì đều để mấy học trò nhỏ ở lại trong kinh thành vừa trông coi sân khấu vừa luyện tập kỹ thuật. Đại khái là vào 6 năm trước thì ta đến Thanh Huy viên lần đầu tiên, tính đến hiện tại thì ta đến đây tổng cộng 6 lần. Lần đầu tiên đến đây ta đã biết Bàng lão gia cực kỳ yêu thích Song Thanh ban."
Tần Hoan gật đầu, "Vậy... Thanh Lan cô nương có biết bên trong Bàng phủ có ai biết hát hí khúc không?"
Thanh Lan chau mày sau đó lắc đầu, "Người bình thường luôn coi người diễn kịch là tiện dịch, đương nhiên sẽ không để cho người trong phủ học cái này."
Tần Hoan biết điều này, thế nhưng cũng vì như vậy cho nên thấy Bàng Gia Vận hát hí theo Thanh Lan thì liền thấy hơi kỳ lạ. Nàng trầm ngâm giây lát rồi lại nói, "Cô nương vừa mới hát chính là 'Tương giang oán' à? Khúc này trước đây cô nương đã từng hát ở Bàng phủ chưa?"
Thanh Lan nghe thấy thế liền lắc đầu, "Chưa từng, đây là khúc hát cũ ở phía Nam thôi."
Khuôn mặt Tần Hoan lộ ra vẻ nghi hoặc, trước đây mặc dù mẫu thân rất thích nghe hí kịch thế nhưng thời trẻ còn phải bôn ba cùng với phụ thân ở bên ngoài, cho nên đến tận khi về kinh thành rồi thì mới có nhiều cơ hội để đi xem. Nhưng mẫu thân cũng không hề sa vào hưởng lạc, một năm cũng chỉ đi nghe 2-3 lần, thậm chí mỗi lần cũng chỉ chọn những vở mà mình thích nghe mà thôi. Bởi vậy Tần Hoan cũng không quá rõ ràng về mấy vở diễn mới hay cũ, Nam hay Bắc lắm.
Thanh Lan đã nhìn ra nên liền giải thích, "Đây là một trong những vở diễn tiêu biểu của kịch Nam, thế nhưng bởi vì quá mức ai oán cho nên sau này dần dần không được dân chúng ưa chuộng nữa, đến phía Bắc rồi thì lại càng bị lãng quên. Mà... mà theo như ta được biết, vở diễn này năm đó là một tiết mục sở trường của vị sư thúc tổ kia của ta, cho nên về sau trong gánh hát thì càng ngày càng không có người hát nữa. Lúc ta hát cũng chỉ là bản thân ta hát mà thôi, còn có trước đây lúc đi xuống phía Nam cũng chỉ diễn qua 2 lần..."
Vở diễn sở trường của Thanh Hi? Tần Hoan chau mày.
Thanh Lan cũng chỉ là tự mình hát cho mình nghe, Thanh Ly thì càng không cần phải nói, vậy thì Bàng Gia Vận nghe thấy được từ đâu?
Khúc hát này nàng cũng có hơi quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ được ra tên mà thôi. Mà Thường thị đã từng nói qua, tốc độ học tập của Bàng Gia Vận không hề nhanh, bởi vậy có thể thấy được một khi nàng đã có thể thuộc lòng mà hát theo người ta thì chắc chắn là đã nghe qua khúc hát này không chỉ 1 lần 2 lần. Vậy thì là ai đã hát cho nàng nghe?
Nghĩ như vậy thì trong đầu Tần Hoan đột nhiên hiện ra một khuôn mặt, đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối của nàng siết lại thật chặt, cả trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Thấy Tần Hoan lâm vào trầm tư, Thanh Lan nghi hoặc, "Làm sao vậy? Cửu cô nương nghi ngờ gì khúc hát này à?"
Tần Hoan hoàn hồn, sau đó lắc lắc đầu, nàng vừa ngước lên thì ánh mắt đột nhiên rơi vào một cây quạt lớn đặt trên góc giường đằng sau Thanh Lan. Quạt chưa hoàn toàn được gấp lại cho nên Tần Hoan nhìn rõ được bên trên thêu cây trúc tương phi, thân cây trúc có vết lốm đốm, giống hệt như nước mắt ai oán của hai người Nga Hoàng và Nữ Anh bên sông Tương giang...
(trúc tương phi: một loại trúc thân có đốm, tương truyền khi vua băng hà thì 2 phi tử của vua khóc thương tâm ở bên bờ sông Tương giang, nước mắt dính lên thân trúc cho nên từ đó da trúc có lốm đốm)
"Đây là lúc hát 'Tương giang oán' phải dùng đến." Thanh Lan thấy Tần Hoan nhìn đến thì liền cầm quạt lên mở ra, bên trên ngoại trừ cây trúc tương phi thì còn có vài câu thơ nữa.
'Hoa rơi lá rụng lạc tơi bời, đêm ngày nhớ chàng chàng không đến. Đứt ruột đứt gan lòng tan nát, mắt ướt lệ nhòa càng thêm ướt.'
Nàng đã từng trông thấy cây quạt này, không phải nhìn thấy trên sân khấu lúc đi xem kịch cùng với mẫu thân, mà là ở bên trong hòm đồ chơi của Bàng Gia Ngôn, trên tay một con rối đang hát hí khúc trông rất sống động.
Những con rối đó đa phần là biểu diễn múa thương đánh gậy, thế nhưng Tần Hoan nhớ rõ ràng cũng có mấy con là cầm quạt. Có quạt tròn, quạt giấy, mà con rối cầm quạt giấy kia trên người mặc trang phục màu trắng, trên quạt cũng có vẽ hình trúc tương phi giống thế này. Con rối vốn đã có bàn tay rất nhỏ, bởi vậy nên cây quạt chỉ có kích thước bằng khoảng móng tay, mà có thể thêu lên một bức vẽ trúc tương phi lên cây quạt nhỏ xíu đó thì chứng tỏ trình độ của Tình nương cực kỳ khéo léo.
Cũng vì như vậy nên trong lòng Tần Hoan cực kỳ bái phục đối với tay nghề thêu thùa của Tình nương.
"Bức tranh trên cây quạt này của cô nương là do ai vẽ vậy?"
Thanh Lan không ngờ Tần Hoan lại thật sự có hứng thú với một cây quạt, nàng cúi xuống nhìn thoáng qua rồi nói, "Bản thân ta lúc lần đầu tiên ở trong gánh hát học vở diễn này thì cây quạt đã như vậy rồi, tranh này ta cũng không biết là do ai vẽ, có điều ta có thể khẳng định được cây quạt này chính là độc nhất ở trong Song Thanh ban."
Tần Hoan chau mày, "Các ngươi đã từng diễn 'Tương giang oán' ở trong Bàng phủ chưa?"
Thanh Lan lắc đầu cực kỳ nhanh, giọng nói cực kỳ khẳng định, "Không có, việc buôn bán của Bàng lão gia đa phần đều là xã giao, cộng thêm nữa gần đến Tết cho nên không ai muốn nghe mấy vở diễn đầy đau thương oán khí như vậy cả, mà phải diễn vở nào càng náo nhiệt càng tốt."
Trái tim Tần Hoan càng lúc càng trĩu nặng, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên nàng lại nói, "Vị sư thúc tổ kia của ngươi có phải có một đồ đệ hay không?"
Truyện được đăng tại Wattpad, dịch bởi HeLiX ~~
Thanh Lan nghe thấy thế liền gật đầu, "Đúng vậy, nếu như vị đồ đệ ấy không rời đi thì sẽ làm bầu gánh cùng sư phụ ta. Có điều lúc ấy sư thúc tổ ta rời đi đã trở mặt cùng với sư tổ cho nên vị sư thúc ấy cũng đã cùng rời đi rồi. Về sau sư thúc tổ xảy ra chuyện thì vị sư thúc đó đã không còn thấy tung tích đâu nữa rồi."
Thanh Lan hơi ngừng lại rồi nói, "Cửu cô nương hỏi cái này làm gì?"
Tim Tần Hoan đập dồn dập, "Sư thúc tổ của ngươi, ngoại trừ sở trường là vở 'Tương giang oán' thì còn có kỹ năng gì khác nữa không? Còn am hiểu thêm chuyện gì nữa?"
Thanh Lan hồi tưởng lại giây lát, "Ta không gặp sư thúc tổ ta lần nào, có điều... có điều nghe mấy người già trong gánh hát kể lại, sư thúc tổ ta giỏi nhất là khinh công, mặt khác, thân pháp của cả sư thúc ta cũng cực nhanh."
Tần Hoan chau mày, "Cụ thể thế nào?"
Nói đến chuyện sở trường cho nên giọng nói của Thanh Lan lại nghiêm nghị hẳn lên, "Cái gọi là khinh công, ngày đó cô nương xem vở 'Mục Liên cứu mẹ' rồi đó, lúc cuối cùng chính là bay qua linh sơn, cần phải có khinh công cực kỳ tốt mới có thể biểu diễn được. Sư phụ bay lên rồi đặt mình xuống xích sắt thế nhưng lại phải mượn lực tựa từ đầu mũi chân, còn sư thúc tổ của ta nghe nói là hoàn toàn không cần điểm tựa, công phu của bà ấy cao thâm cứ như đùa giỡn trên không trung vậy, liền giống hệt như diều hâu bay trên linh sơn."
"Còn về thân pháp nhanh..." Thanh Lan im lặng giây lát, "Có một vở diễn tên là 'Thất cầm Mạnh Kiệt', dựa trên câu truyện từ hơn 200 năm trước vào thời còn chia ra 3 nước, có một vị tướng lĩnh dùng kế đến 7 lần chỉ để bắt 1 vị tướng của nước địch. Trong vở đó, đến hồi thứ 3 thì vị tướng này phải dùng 1 sợi dây thừng để trói tướng địch kia lại, phải trói thế nào? Ngoại trừ kỹ thuật trói chặt phức tạp và độc đáo, các kỹ năng di chuyển cũng phải nhanh như chớp..."
"Trói chặt?" Tần Hoan chợt cắt lời Thanh Lan, "Nói chính xác chính là trói một người lại?"
Thanh Lan gật đầu, "Đúng vậy, tướng địch thân cao 7 thước, mà người trói lại chỉ là một thư sinh yếu kém, cho nên chỗ này đều phải dùng tốc độ di chuyển cực nhanh và kỹ năng cực tinh xảo, nếu không thì sẽ không trói được..."
Vẻ mặt Tần Hoan hơi tối lại, nàng chợt sững sờ.
Thanh Lan thấy vẻ mặt Tần Hoan kỳ lạ liền không nói nữa, còn bên này mãi một lúc sau Tần Hoan mới lên tiếng, "Ngươi đã đến Thanh Huy viên này nhiều lần, nhất định cực kỳ quen thuộc với mấy chủ tử ở đây phải không..."
Thanh Lan nghĩ nghĩ, "Bàng lão gia và Bàng phu nhân, còn có 3 vị thiếu gia ta đều nhận ra được."
Nói cách khác nàng ta không hề có ấn tượng gì nhiều với Bàng Gia Vận, điều này đương nhiên Tần Hoan hiểu rõ, 5 năm trước Bàng Gia Vận đã điên rồi, trước đó căn bản là cơ hội gặp gỡ khách bên ngoài của nữ nhi gia không nhiều được như nam tử. Phàm là Song Thanh ban dựng sân khấu để biểu diễn thì chắc chắn sẽ có khách lạ lui tới.
"Vậy, bà vú bên cạnh Tam thiếu gia ngươi có nhớ không?"
Thanh Lan nghe thấy thế liền chau mày một cái, "Bà vú? Người này thì không nhớ được..."
Tần Hoan nheo mắt, một lát sau lại gật gật đầu, "Được, ta biết rồi, đa tạ ngươi."
Tần Hoan nói xong liền đứng dậy, vốn là muốn quay người rời đi thế nhưng một lát sau lại quay lại nói, "Phải rồi, vị sư thúc tổ kia của ngươi cũng biết diễn vở 'Mục Liên cứu mẹ' phải không, cơ quan bắn tên kia bà ấy cũng biết?"
Thanh Lan đứng dậy gật đầu, "Đương nhiên, đây là 1 trong những vở truyền thừa của Song Thanh ban."
Tần Hoan gật đầu, lại nói một câu 'cảm ơn' nữa rồi mới đi ra ngoài. Thanh Lan tiễn Tần Hoan đến cửa, nhịn không được nói, "Cửu cô nương, vừa rồi ngươi hỏi những thứ này..."
Bước chân Tần Hoan đột nhiên ngừng lại, "Cô nương không cần lo lắng, sự việc trong phủ này cũng sắp kết thúc rồi."
Trên mặt Thanh Lan có chút khả nghi, thế nhưng Tần Hoan lại không nhiều lời nữa mà đi thẳng về phía Nam.
Phục Linh và Bạch Anh liếc nhau, rốt cuộc Phục Linh lại nhịn không được nói, "Tiểu thư, vừa rồi người hỏi nhiều chuyện của Song Thanh ban như vậy là vì sao?"
"Đương nhiên là vì vụ án."
"Tiểu thư đều đã suy luận ra hết rồi à?"
Tần Hoan gật đầu, xong lại lắc đầu, "Còn có một chỗ chưa nghĩ ra được."
Mặt Phục Linh có chút bế tắc, "Vậy phải làm sao? Tiểu thư có muốn đi tìm Thế tử Điện hạ không?"
Tần Hoan gật đầu, đột nhiên sắc mặt nàng lại nghiêm trang lên rồi cất bước nhanh hơn.
Tần Hoan không biết Yến Trì ở đâu, nàng theo bản năng đi về khu viện mà sáng nay vừa gặp mặt hắn, thế nhưng vừa đến cửa viện thì bên trong lại trống không. Tần Hoan hơi chần chờ sau đó vội vàng đi về phương hướng của Đắc Nguyệt lâu. Rất nhanh nàng đã gặp được Uông Hoài Vũ đang vội vàng hấp tấp, thấy thế nàng cũng hỏi rất nhanh, "Uông Tri phủ, đã xảy ra chuyện gì?"
Uông Hoài Vũ tựa hồ như muốn xuất phủ, nghe thấy có người gọi thì bước chân mới ngừng lại. Ông quay lại nhìn thấy người gọi là Tần Hoan thì ra hiệu cho nha sai đằng sau rồi tự mình bước rất nhanh về phía nàng, "Cửu cô nương."
Tần Hoan nhìn vẻ mặt cấp bách của Uông Hoài Vũ, thậm trí trên trán còn có chút mồ hôi mỏng thì vội nói, "Trong phủ đã xảy ra chuyện?"
Uông Hoài Vũ nhìn thoáng qua Phục Linh và Bạch Anh, hai người liền biết điều lui ra phía sau.
Hiện tại Uông Hoài Vũ mới khẽ nói, "Không thấy Bàng Phụ Lương đâu nữa."
Tần Hoan chau mày, "Không thấy đâu? Chẳng phải ông ta bị bệnh sao?"
Uông Hoài Vũ gật đầu, "Là bị bệnh, sáng nay ta đã đến xem thử, sau đó ông ta bảo Bàng Nghi Võ đi mời đại phu mà trước đây hay đến, lúc đó thời gian vẫn còn sớm, lại không muốn làm phiền đến Cửu cô nương cho nên mới không để Cửu cô nương qua xem bệnh. Mời đại phu đến nhanh thì đi ra cũng nhanh, căn bản là không có gì, thế nhưng vừa rồi người của bọn ta phát hiện ra sắc mặt Bàng Nghi Võ không đúng liền đi vào trong Huy viên, lúc đó đã không thấy Bàng Phụ Lương đâu nữa mà chỉ còn lại đại phu buổi sáng nay mời đến."
Tần Hoan chau mày, "Bàng Phụ Lương đóng giả đại phu kia chạy trốn rồi à?"
Uông Hoài Vũ gật đầu, "Đúng, cũng không biết chạy từ chỗ nào, thủ vệ các nơi đều nói không nhìn thấy Bàng Phụ Lương, Thế tử Điện hạ đã đi truy xét trước rồi. Vừa rồi ta mới thẩm vấn Bàng Hữu Đức và Bàng Nghi Võ một lần, hiện tại sơ bộ đã có phương hướng, cũng đang định ra ngoài truy tìm Bàng Phụ Lương."
Tần Hoan nghe đến đây thì đương nhiên không dám chậm trễ Uông Hoài Vũ hơn nữa, nàng gật đầu, "Được, Uông Tri phủ mau đi đi."
Uông Hoài Vũ gật đầu sau đó dẫn người rời đi, nhìn theo bóng lưng ông ta thì Tần Hoan cũng chau mày lại. Trong lòng nàng đã có suy đoán, thế nhưng Yến Trì không có ở đây nên nàng đột nhiên cũng không muốn nói với Uông Hoài Vũ.
Mà Bàng Phụ Lương lại lựa chọn chạy trốn, xem ra kế sách của Yến Trì có hiệu quả.
Trái tim Tần Hoan lại đập nhanh hơn, khiến cho Bàng Phụ Lương để lộ sơ hở là chuyện không thể tốt hơn, dựa vừa 2 người Yến Trì và Uông Hoài Vũ thì việc bắt Bàng Phụ Lương quay về cũng không phải là khó. Đợi sau khi Bàng Phụ Lương bị tóm trở lại thì nàng lại nói với Yến Trì cũng không muộn.
Nghĩ như vậy Tần Hoan đành phải đi về, đi được mấy bước nàng lại nhìn sang phía Bạch Anh nói, "Bạch Anh, giao cho em làm một việc xấu có được không?"
Đây là lần đầu tiên Tần Hoan nói như vậy với nàng, sắc mặt Bạch Anh lập tức nghiêm trang hẳn lên, "Xin tiểu thư căn dặn."
Tần Hoan nhìn thoáng qua về hướng Tây Bắc, "Chú ý động tĩnh của Bàng phu nhân bên kia nhiều chút, đặc biệt là Tình nương. Chỉ cần nàng ta vừa đi ra ngoài thì em đến nói cho ta biết..."
Mặc dù Bạch Anh không hiểu thế nhưng thấy Tần Hoan căn dặn như vậy thì đương nhiên nàng cũng hiểu Tình nương có dính dáng đến sự việc gì đó. Bạch Anh nghiêm túc đáp lời, sau khi cùng Tần Hoan quay về phòng, Tần Hoan và Phục Linh bước vào trong thì Bạch Anh liền đi ra ngoài theo dõi.
Hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, Tần Hoan quay về phòng chờ được nửa ngày, hiển nhiên những người khác trong phủ cũng không hề biết Bàng Phụ Lương đã mất tích. Đến trưa, mấy huynh muội Tần Hoan cùng ăn cơm trưa, sau khi ăn xong nàng quay về phòng mình theo thường lệ, lần này lại chờ cho đến tận khi trời tối. Qua nửa giờ Tuất, đột nhiên Bạch Anh bước vào phòng.
"Tiểu thư, Tình nương đã rời đi."
Sắc mặt Tần Hoan rung lên, vội vàng quơ lấy áo choàng rồi đi ra ngoài. Ra khỏi viện Bạch Anh liền chỉ sang phía Huy viên, "Tình nương đi về hướng Huy viên..."
Tần Hoan chau mày, đã muộn thế này rồi Tình nương đến Huy viên làm gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]