🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 172: Nghi phạm mất tích (1)

Đi từ trong viện ra, trên mặt Tần Hoan vẫn còn phủ một dòng nhiệt nóng.

Bước chân nàng hơi nhanh, đợi đi đến trước cửa viện của mình liền nhìn về phía viện của mấy người Thường thị.

Đã qua một đêm, trước cửa viện vẫn có 4 nha sai canh giữ.

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi bước đến gần. Đến cửa viện thì thấy vẫn là nha sai đêm qua tiến lên hành lễ với nàng, Tần Hoan nhìn thoáng qua trong viện, "Phu nhân đã ngủ dậy chưa?"

Nha sai kia gật đầu, "Thức dậy rồi, bà vú kia đã ra ngoài lấy đồ ăn rồi."

Tần Hoan gật đầu, "Ta hiện tại vào thăm bọn họ..."

Mấy nha sai không ngăn cản nàng nữa, mà chỉ giơ tay lên mời, Tần Hoan liền cứ thế bước vào bên trong.

Trong viện lặng yên không tiếng động, Tần Hoan đi vào thì cũng rón rén đôi chút cố không phát ra tiếng động. Buổi sáng mùa đông cực kỳ lạnh lại cực kỳ ảm đạm, chẳng biết lúc nào lại tiếp tục có tuyết rơi xuống nữa.

Tần Hoan đi đến bậc thềm trước mái hiên, khẽ gọi, "Phu nhân, đã ngủ dậy chưa thế?"

Cánh cửa đóng chặt, Tần Hoan nói câu này xong thì bên trong liền có tiếng bước chân vang lên. Một lát sau cánh cửa được mở ra, gương mặt ôn nhu của Thường thị xuất hiện. Nhìn thấy người đến là Tần Hoan thì Thường thị lập tức cười rộ lên, "Cửu cô nương đến rồi."

Tần Hoan gật đầu, "Đến thăm phu nhân."

Thường thị đẩy cửa ra, dơ tay lên mời, "Cửu cô nương mau vào trong, bên ngoài cực kỳ lạnh giá."

Tần Hoan vừa bước vào cửa đã cảm nhận được bầu không khí tràn ngập lo lắng, nàng đảo mắt thế nhưng lại không thấy Bàng Gia Ngôn và Bàng Gia Vận. Thường thị thấy thế liền cười nói, "Vận Nhi nghỉ ở phòng phía Đông cùng với ta, còn Gia Ngôn nghỉ ở phòng phía Tây cùng với Tình nương. Ta và Vận Nhi đều đã thức dậy rồi, vừa rồi ta đang búi tóc cho con bé, còn Gia Ngôn thì vẫn chưa dậy, ta đang định qua đó gọi thằng bé dậy thay y phục rồi rửa mặt chải đầu."

Tần Hoan khẽ cười, "Ta có thể đến thăm Bàng cô nương không?"

Thường thị gật đầu, "Đương nhiên, đương nhiên, Vận Nhi chưa từng gặp người ngoài, Cửu cô nương có thể trò truyện cùng nó cũng quá tốt rồi."

Vừa dứt lời thì phía Tây truyền đến một tiếng động, Thường thị nhìn qua bên đó với dáng vẻ có chút gấp gáp. Tần Hoan vội nói, "Phu nhân đi chăm sóc Tam thiếu gia đi, ta đi xem Bàng cô nương đang làm gì."

Thường thị cực kỳ yên tâm với Tần Hoan, nghe vậy nàng liền gật đầu rồi chạy sang phòng phía Tây.

Tần Hoan quay người lại đi vào phòng phía Đông, vừa đến cửa nàng đã thấy được Bàng Gia Vận đang ngồi không nhúc nhích ở trên giường. Thường thị đã búi tóc cho nàng xong rồi, y phục trên người cũng đã mặc xong, hiện tại chỉ còn mỗi giầy là chưa đi thôi. Bàng Gia Vận cứ thế ngồi ngơ ngác trên giường, cho dù giày có đặt ở bên cạnh chân thì nàng cũng không cử động.

Tần Hoan thấy Bàng Gia Vận cứ như đang tiến vào cõi thần tiên thì chính nàng cũng không nhúc nhích, chỉ sợ làm nàng ta bị kinh hãi.

Trong hiểu biết của Tần Hoan, chứng điên ngốc đa phần là bệnh tâm thần, thế nhưng ngoan ngoãn dịu dàng như Bàng Gia Vận này là cực kỳ hiếm thấy. Nếu như nói nàng điên dại u mê, nhưng nàng lại nghe hiểu được lời Tình nương và Thường thị nói, hơn nữa còn có thể hoàn thành được mệnh lệnh phức tạp. Nếu như nói nàng không có bệnh, nhưng mọi người đều nhìn thấy tâm trí nàng không theo kịp người bình thường. Tần Hoan vừa nhìn Bàng Gia Vận vừa suy tư, mãi một lúc lâu sau cũng không thể rõ ràng. Đột nhiên nàng nhìn đôi chân chỉ đi mỗi tất kia của Bàng Gia Vận lại lo lắng nàng ta bị lạnh nên đành chau mày định đi đến giúp nàng ta đi giày lên. Thế nhưng vào đúng lúc này lại có một tiếng hát vang lên.

Tiếng hát này truyền đến từ tòa nhà phía Bắc, xuyên thấu qua song cửa sổ truyền vào trong phòng, Tần Hoan lắng tai nghe thì thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Song Thanh ban vẫn còn đang ở lại trong Thanh Huy viên, mà vị trí cũng ở phía Tây Bắc nên Tần Hoan cũng không có gì phải nghi ngờ. Thế nhưng ngay lúc nàng định cất bước tiến lên phía trước, Bàng Gia Vận vẫn ngu ngơ như pho tượng lại đột nhiên chuyển động.

Đầu nàng hơi ngả ra đằng trước, bờ môi lại niệm niệm ra âm thanh, mặc dù nhỏ thế nhưng vẫn nghe ra được nàng đang hát theo người kia. Tần Hoan chăm chú lắng nghe xong giây lát, thực ra đây là một đoạn trong vở kịch mà nàng có chút quen thuộc, mà càng làm cho Tần Hoan kinh ngạc chính là giọng hát mềm mại của Bàng Gia Vận có chút biến hóa, thậm chí còn nghe ra được có chút tang thương và lạnh lẽo...

Bàng Gia Vận đã đến lứa tuổi 14-15, vốn nên là âm sắc của thiếu nữ, thế nhưng hiện tại giọng nói của nàng vẫn ngây thơ non nớt như đứa trẻ 7-8 tuổi vậy. Tần Hoan căn bản đã tạo thành thói quen, chỉ không ngờ đến hiện tại Bàng Gia Vận lại hát ra một loại âm thanh khác, thế nhưng điều khiến cho Tần Hoan lạnh buốt cả người lại chính là giọng hát này giống y như đúc với giọng hát mà Tần Hoan nghe được vào đêm đầu tiên nàng đến Thanh Huy viên.

Đêm đó thật sự là Bàng Gia Vận hát à?

"Cửu cô nương..."

Tần Hoan chau mày, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và quái lạ, thế nhưng còn chưa đợi nàng suy nghĩ cẩn thận thì Thường thị đã gọi lên. Tần Hoan quay đầu lại nhìn thì thấy Thường thị đang nắm tay Bàng Gia Ngôn vẻ mặt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ. Nhìn Tần Hoan xuất hiện ở chỗ này thì thằng bé cũng không có quá nhiều biểu cảm gì cả...

Nghĩ đến Bàng Gia Ngôn có trí nhớ vượt qua người bình thường, Tần Hoan không khỏi quay đầu lại nhìn Bàng Gia Vận, chẳng lẽ trí nhớ của nàng ta cũng cực kỳ tốt? Nếu không nàng làm thế nào biết hát bài này?

"Phu nhân, Bàng cô nương ngồi yên tĩnh như vậy nên ta sợ quấy nhiễu nàng ấy."

Tần Hoan giải thích vì sao bản thân lại đứng mãi ngoài cửa, Thường thị liền đi đến, "Cửu cô nương thật sự là cẩn thận, không sao đâu, tỳ nữ trong nhà cũng không khiến con bé bị kinh ngạc, chỉ là nhìn thấy nam tử thì nó mới hơi thất thường thôi."

Thường thị nói xong liền bước đến, Tần Hoan lại nhìn Bàng Gia Vận sau đó phát hiện ra nàng ta đã an tĩnh trở lại rồi, cho dù vẫn còn có tiếng hát mơ hồ truyền đến. Tần Hoan chau mày, Thường thị cũng nghe được khúc hát kia nên bước chân nàng đột nhiên ngừng lại, "Cô nương trong Song Thanh ban đang luyện tập, có vẻ như là giọng của Thanh Lan cô nương..."

Tần Hoan vốn cảm thấy giọng hát này cực kỳ quen thuộc, Thường thị vừa nói xong nàng mới khẳng định lại được, đúng thật là Thanh Lan.

Thường thị đi đến trước giường đi giày lên cho Bàng Gia Vận, Tần Hoan do dự giây lát rồi hỏi, "Phu nhân, Tam thiếu gia có trí nhớ cực kỳ tốt, vậy Đại tiểu thư thì sao?"

Nàng vừa hỏi như vậy thì Thường thị lại thương tiếc mà nhìn thoáng qua Bàng Gia Vận, "Trí nhớ của Vận Nhi không tốt lắm."

Tần Hoan nghĩ đến đêm qua, lại nói, "Thế nhưng đêm qua Tình nương nói Đại tiểu thư đi nghỉ ngơi, sau đó nàng ấy lập tức đã làm theo."

Thường thị đi giày cho Bàng Gia Vận xong thì đứng thẳng dậy, nghe vậy liền lắc đầu, "Do trước kia dạy ra thôi, Vận Nhi cứ như một đứa trẻ con vậy, nhìn thấy người lạ thì đều sợ hãi, chỉ nghe lời của ta và Tình nương thôi, có đôi khi trí nhớ con bé cũng không tốt."

Tần Hoan muối hỏi thêm nữa lại thôi, nếu như vậy thì vừa rồi Bàng Gia Vận hát theo vở kịch kia là ai dạy cho nàng?

"Làm sao vậy Cửu cô nương?"

Thường thị thấy sắc mặt Tần Hoan kỳ quái liền vội vàng hỏi một câu. Tần Hoan nhìn Bàng Gia Vận rồi lại nhìn Thường thị sau đó mới nói, "Đại tiểu thư... có biết hát hí khúc không?"

Thường thị hơi kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua Bàng Gia Vận rồi cười khổ nói, "Đương nhiên là không rồi..."

Tần Hoan hơi mím môi, "Lần đầu tiên, lần đầu tiên gặp được Đại tiểu thư thì nàng đang hát đồng dao, giống hệt với bài đồng dao mà Tam thiếu gia hay hát. Vậy bài đồng dao đó là..."

"Ngươi nói chính là bài đồng dao trốn tìm kia sao?" Bàng Gia Ngôn phản ứng cực nhanh.

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy."

Bàng Gia Ngôn trả lời, "A tỷ đúng là biết hát bài đồng dao này, là do Tình nương dạy cho bọn ta đó. Sau khi a tỷ bị bệnh thì đều không chơi đùa cái gì khác cả cho nên Tình nương đã dạy bọn ta mấy bài đồng dao bình thường của bách tính thôi. Sau này Tình nương còn nói, không chỉ có lúc chơi đùa bình thường đi trốn, mà lúc gặp phải nguy hiểm cũng có thể trốn đi."

Thường thị gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn tán thành, "Đúng là như thế, tính tình Gia Vận như vậy nên có đôi khi không hề la hét cho nên chỉ có thể dạy nó những thứ này mà thôi. Về sau nó hiểu được, gặp phải người lạ cũng sẽ trốn đi."

Điều này Tần Hoan đã chứng kiến qua cho nên đương nhiên không có gì phải nghi ngờ, thế nhưng Bàng Gia Vận sao lại biết hát hí khúc?

Tần Hoan đảo mắt, "Phải rồi, mỗi lần Song Thanh ban này đến phủ thì ở lại mấy ngày?"

Thường thị suy nghĩ một chút, "Có lúc 3-4 ngày, có lúc lại 5-6 ngày, nhiều nhất là 7-8 ngày thôi. Bởi vì lúc đến đây đều là vào cuối năm cho nên không thể ở lại quá lâu."

Tần Hoan gật đầu, lúc này tiếng hát ở đằng xa truyền lại đột nhiên ngừng, nàng liền nói, "Lần này xảy ra biến cố, chỉ sợ Song Thanh ban gặp khó khăn rồi."

Thường thị nghe thấy thế cũng gật đầu, nhưng bởi vì Song Thanh ban và Bàng Phụ Lương có quan hệ chặt chẽ cho nên trong mắt nàng ta cũng chẳng có bao nhiêu phần đồng tình.

Đang nói thì có tiếng bước chân vang lên trong viện, Tần Hoan bước lên 2 bước liền nhìn thấy Tình nương xách một hộp thức ăn đi đến. Thấy Tần Hoan ở đây thì Tình nương vội vàng nhún người hành lễ, "Cửu cô nương đến rồi..."

Tần Hoan gật đầu, nhìn mấy người Thường thị rồi nói, "Ta chỉ đến thăm thôi, không quấy rầy mọi người dùng cơm nữa, ta về đây."

Tình nương vội nói, "Cửu cô nương hà tất phải về vội như thế, hay là ở đây cùng ăn cơm đi?"

Tần Hoan cong môi cười, "Ta ăn rồi, mọi người mau ăn cơm đi."

Nói xong nàng cũng từ biệt Thường thị ra ngoài, Thường thị lại tiễn nàng đến cửa, thấy Tần Hoan đi khỏi rồi mới quay lại trong phòng.

Trong phòng Tình nương đang cười cười nhìn Bàng Gia Vận nói, "Đại tiểu thư, vừa rồi Cửu cô nương đến thăm người à?"

Bàng Gia Vận ngơ ngác, Bàng Gia Ngôn lại nói, "Là đến thăm a tỷ, còn hỏi chúng ta sao a tỷ lại biết hát bài đồng dao kia..."

Bàn tay đang sắp xếp cơm canh của Tình nương thoáng ngừng lại, "Tam thiếu gia trả lời thế nào?"

Bàng Gia Ngôn đói bụng, nhìn chằm chằm vào hộp đựng thức ăn trong tay Tình nương, nghe vậy liền trực tiếp trả lời, "Đương nhiên nói là Tình nương ngươi dạy rồi." Bàng Gia Ngôn hơi ngừng lại rồi bổ sung, "A... đúng rồi, Cửu cô nương còn hỏi a tỷ có biết hát hí khúc hay không, a tỷ làm sao biết hát hí khúc được chứ?"

Tình nương giật mình, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục bày cơm canh ra bàn.

Tần Hoan bước ra khỏi cửa viện rồi đi rất chậm, lông mày cũng hơi nhăn lại, Phục Linh và Bạch Anh ở đằng sau liếc nhìn nhau thế nhưng đều không dám đặt câu hỏi. Đột nhiên bước chân Tần Hoan dừng lại, "Chỗ Song Thanh ban ở cách chỗ này không xa đúng không?"

Phục Linh trả lời, "Đúng, ngay đối diện vườn hoa phía sau."

Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy chúng ta đến đó xem thử..."

Phục Linh và Bạch Anh đều không biết nguyên nhân Tần Hoan muốn đến đó, thế nhưng Tần Hoan đã ra quyết định thì đương nhiên các nàng phải nghe theo, bởi thế cả 3 người lại cùng nhau bước trên con đường nhỏ về phía Bắc. Chẳng bao lâu sau mọi người đã đến vườn hoa, trời mùa đông giá rét, trong vườn hoa ngoại trừ hoa cỏ xanh rờn thì các nhánh hoa khác đã tàn úa, ngẫu nhiên có thể trông thấy được nhiều điểm tuyết đọng rơi vào trong đó.

Tần Hoan đi chậm rãi trên con đường khác ra đằng sau vườn hoa, chẳng bao lâu sau đã đến một khu viện có phòng ốc rộng rãi.

Viện này không có cửa, vừa nhìn đã biết không phải khách viện, mặc dù Song Thanh ban có chút tên tuổi thế nhưng ngoại trừ bầu gánh và các nhân vật quan trọng thì những người khác cũng chẳng khác nào hạ nhân. Mà mỗi lần Song Thanh ban đến đây thì đều đến rất nhiều người cho nên Thanh Huy viên càng không thể khiến cho tất cả mọi người đều ở trong khu viện giành cho khách được. Tần Hoan còn chưa đi đến gần, chỉ đảo mắt nhìn vào bên trong thấy chất đống rất nhiều vật liệu để dựng sân khấu kịch, thế nhưng cả bên trong lẫn bên ngoài phòng đều hoàn toàn yên lặng giống như không hề có ai ở đây vậy.

"Tiểu thư, Thanh Nhàn và vị phó bầu gánh kia còn chưa quay về, bởi vì mấy hôm nay trong phủ có nhiều người chết cho nên những người khác cũng không thể rời đi. Có lẽ tất cả bọn họ đều đang cực kỳ hốt hoảng."

Tần Hoan gật đầu, "Bầu gánh mất rồi, lão bầu gánh cũng xảy ra chuyện, phó bầu gánh và Thanh Nhàn thì lại bị giam giữ, đương nhiên những người khác đều hoang mang lo sợ rồi."

Phục Linh lại nói, "Tiểu thư đến đây để xem cái gì thế?"

Tần Hoan đảo mắt nhìn một loạt phòng ốc ở cách đó không xa, nhất thời không trả lời Phục Linh. Chính nàng cũng không biết rốt cuộc là đến đây để xem cái gì, thế nhưng chuyện cho đến bây giờ rồi, nàng lại cảm thấy được việc này có quan hệ cực kỳ lớn với Song Thanh ban.

Tần Hoan đang do dự thì đột nhiên cửa phòng ở sát rìa phía Tây Bắc mở ra, Thanh Lan cầm một chậu nước hắt từ trong phòng ra ngoài. Nàng đang định quay trở lại về phòng thì nhìn thấy Tần Hoan đang đứng bên cạnh.

Nàng lập tức dừng lại, sau đó nhìn sang bên này với vẻ nghi hoặc.

Tần Hoan nhìn thấy Thanh Lan ra ngoài thì không thể tốt hơn nữa, nàng khẽ cười rồi bước đến.

Thanh Lan đặt chậu nước sang bên cạnh, sau đó lại phẩy phẩy y phục trên người rồi hành lễ với Tần Hoan.

"Cửu cô nương."

Tần Hoan quan sát Thanh Lan giây lát, hiện tại Thanh Lan lại không mặc y phục như bình thường mà đang mặc đồ hóa trang, tay áo dài đang được xắn lên trên tay nàng, trên mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, tựa hồ như vừa mới rửa mặt. Tần Hoan thấy bên khóe môi nàng vẫn còn sót lại chút son đỏ cho nên cũng hiểu được, "Thanh Lan cô nương hiện tại có tiện không?"

Thanh Lan chần chờ giây lát, nghiêng người nhường lối, "Cửu cô nương mời vào phòng ngồi."

Tần Hoan gật đầu sau đó liền tiến vào, vừa vào bên trong đã nhìn thấy bên trên giường nhỏ cạnh cửa sổ quả nhiên đang bày một đống chai chai lọ lọ đựng son phấn. Thanh Lan cầm chậu nước bước vào, thấy Tần Hoan nhìn mấy đồ này liền nói, "Ta sáng sớm luyện giọng, cảm thấy đã quá lâu rồi không hát khúc 'Tương giang oán' này nên mới vừa hát vừa hóa trang một chút."

Người bình thường ở nhà luyện giọng thì nhiều nhất chỉ mặc y phục biểu diễn lên mà thôi, thế nhưng Thanh Lan ngay cả mặt cũng đều phải hóa trang lên. Tần Hoan quan sát Thanh Lan giây lát liền thấy nàng ta thu dọn hết đồ hóa trang lại, cả mấy cái chai chai lọ lọ trên trường tháp cũng cất luôn, sau đó nàng pha một ấm trà đến đây, "Cửu cô nương mời ngồi, chỉ là ly trà quê mùa thôi, xin Cửu cô nương đừng ghét bỏ."

"Sao có thể chứ! Thanh Lan cô nương luyện giọng đều như vậy sao?"

Tần Hoan ngồi xuống, tò mò hỏi một câu khiến Thanh Lan cười cười, "Đương nhiên cũng không phải, chỉ là trong phủ này quá nhàm chán, thay vì cứ ngồi đây lo lắng không yên thì chi bằng luyện tập kỹ thuật một chút."

Tần Hoan nghe thấy thế thì đáy mắt đột nhiên sáng lên, mặc dù hát hí cũng là thiên phú, thế nhưng cũng không thể thiếu luyện tập kỹ thuật được. Bằng vào tinh thần chăm chỉ này của Thanh Lan thì Tần Hoan lại có thêm chút thiện cảm với nàng ta.

"Sau này Cửu cô nương có tính toán gì không?"

Tần Hoan hỏi câu này cũng thật sự quan tâm, Thanh Lan nghe thấy thế liền cười khổ, "Đương nhiên Song Thanh ban sẽ tan tác rồi, có lẽ ta sẽ đi xuống phía Nam..."

Tần Hoan hơi hơi nghi hoặc, Thanh Lan lại nói tiếp, "Ta vốn là người Vĩnh Châu, xin gia nhập Song Thanh ban cũng là bởi vì yêu thích hí kịch phương Nam. Thế nhưng mấy năm gần đây Song Thanh ban càng lúc càng hòa hợp với hí khúc của phương Bắc, nếu như không xảy ra chuyện gì thì ta chờ đợi cũng chẳng sao. Còn một khi đã đến như hiện tại rồi thì ta sẽ dứt khoát xuống phía Nam, trở về Vĩnh Châu, kể cả tùy tiện tìm một cái trà lâu biểu diễn cũng chẳng sao."

Tìm một cái trà lâu hát vài bài đương nhiên khác hoàn toàn với làm vai chính trong gánh hát. Tần Hoan thở dài, "Vì sao không ở lại kinh thành? Với kỹ thuật của cô nương nếu như thật sự phải đến trà lâu thì chỉ sợ là quá lãng phí với mai một rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.