🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 151: Huynh đệ kỳ lạ (2)

Chính bởi vì như vậy, nhóm người buôn muối rất dễ trở thành phú hào một phương, mà thiên hạ có ai mà không muốn trở thành phú hào chứ? Công văn của Diêm vận sử ty có giới hạn, bởi vậy quyết định cho ai được ngồi vào vị trí ban phát công văn của Diêm vận sử ty này đã trở thành một việc cực kỳ mấu chốt. Mặc dù toàn bộ thành viên đều là quan lại trong triều, thế nhưng vị trí này có thể quyết định hướng đi của tài phú cho nên đương nhiên sẽ trở thành đối tượng nịnh bợ của đám thương nhân. Bàng Phụ Lương có giao lưu với người này thì Tần Diễm cũng không hề ngạc nhiên, thế nhưng nếu ông ta nói cho Tần Diễm chính là biết Tần Diễm nhất định sẽ có hứng thú với người này. Mà nguyên nhân Tần Diễm hứng thú với người này đương nhiên cũng bởi vì tranh giành triều chính.

"Ta thường xuyên nghe được tên của Lưu vận chuyển ở chỗ của phụ thân ta thế nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Một khi đã như vậy, lần chạm mặt này bất luận có thế nào thì ta cũng phải kết bạn với Lưu vận chuyển mới được, vẫn xin Bàng công giới thiệu cho."

Giọng nói của Tần Diễm thành khẩn, Bàng Phụ Lương gật đầu, "Chuyện này quá dễ dàng rồi. Ta chỉ nghe hắn nói thôi, lúc hắn vẫn còn chưa đến được sông Nhạn thì trong kinh thành đã có người đưa lễ vật đến phủ hắn rồi, hắn có chút sợ hãi cho nên đành phải quay về."

Tần Diễm hơi nhếch môi, "Cho nên Lưu vận chuyển đến chỗ này của người để tránh đầu sóng ngọn gió?"

Bàng Phụ Lương cười ha hả, "Tiện thể nghe Song Thanh ban biểu diễn thôi!"

Tần Diễm nghe thấy thế cũng cười cười, sau đó cùng uống rượu với Bàng Phụ Lương. Hai người vừa nâng ly cạn được mấy chén thì đột nhiên Bàng Gia Ngôn đang ngồi trong lòng Bàng Phụ Lương lại ngọ nguậy, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn Bàng Phụ Lương, "Phụ thân, Gia Ngôn ăn no rồi."

Bàng Phụ Lương liền đặt ly rượu xuống, ôn hòa hỏi, "Ăn no rồi hả?"

Bàng Gia Ngôn gật đầu, trẻ con quả nhiên không ngồi chung bàn nổi với quá nhiều người ăn uống linh đình. Bàng Phụ Lương liền gọi ra ngoài cửa, "Tình nương, dẫn Tam thiếu gia ra ngoài chơi đi."

Ông ta vừa dứt lời thì một phụ nhân ăn mặc chất phác đi từ bên ngoài vào.

Bàng Gia Ngôn nhìn thấy nàng liền bước xuống đất, duỗi cánh tay ra muốn cho nàng ta ôm ấp, nàng ôm lấy Bàng Gia Ngôn, cúi đầu rồi bước thật nhanh ra ngoài. Bàng Phụ Lương thấy nhóc con đi rồi thì mới thở phào, sau đó lại cùng Tần Diễm lờ mờ nói đến chuyện triều chính.

Tần Hoan ở bên cạnh im lặng ăn cơm, cũng ăn chẳng có khẩu vị gì. Nàng biết Hầu phủ đã đứng về phe Thái tử cho nên trong lòng cũng đoán được chắc chắn Tần Diễm là muốn lôi kéo vị Lưu vận chuyển kia về cho Thái tử. Mặc dù Thái tử đã là Thái tử rồi, thế nhưng nếu có thể để cho việc vận chuyển muối ở cả phía Đông và phía Nam đều rơi vào trong tay 1 người thì luôn luôn sẽ an tâm hơn nhiều.

Hiện tại Tần Hoan cũng chẳng có hứng thú gì với chuyện triều chính, căn bản chuyện trong triều cũng cách nàng quá xa xôi, huống hồ chuyện của Hầu phủ cũng chẳng đến lượt nàng chen vào. Có điều nàng nghe qua thì cảm thấy Bàng Phụ Lương lại cực kỳ rành rọt mấy chuyện này, ngay cả an bài cho vị Lưu vận chuyển kia cũng cực kỳ hợp với tâm ý của Tần Diễm. Tần Hoan biết, bọn họ nhất định phải ở lại Thanh Huy viên này thêm mấy ngày rồi.

Mãi mới ăn cơm xong, Bàng Phụ Lương lại muốn giữ Tần Diễm ở lại nói chuyện, "Đã âu không gặp Thế tử, Thế tử ở lại đây hàn huyên đi. Nghi Văn, Nghi Võ, 2 đứa các con dẫn 3 vị tiểu thư trở về."

Vừa nghe đến chính mình đưa dẫn 3 tỷ muội cách nàng về thì Bàng Nghi Văn mới đứng lên cười cười.

"Được, 3 vị muội muội, ta đưa bọn muội trở về."

Tần Tương nói một câu cảm ơn, Tần Hoan và Tần Sương chỉ ra vẻ là được, mấy hầu tỳ cùng bung dù che cho các nàng đi ra ngoài. Bàng Nghi Văn đi tuốt đằng trước, Tần Tương đi ở chính giữa, Tần Hoan và Tần Sương đi ở sau cùng.

Tần Sương đi được vài bước thì chui luôn vào trong dù của Tần Hoan, khẽ giọng nói, "Còn chẳng bằng ở trong nhà trọ, ở chỗ này đúng là đi lại không hề thoải mái chút nào."

Tần Hoan cong môi cười, Bàng Nghi Văn ở đằng trước cũng nói, "Lục muội muội đang nói gì thế?"

Tần Sương cũng chẳng biết tiếng 'Lục muội muội' này của hắn từ đâu mà gọi ra, thế nhưng bị Bàng Nghi Văn nhìn thì nàng không thể không trả lời, chỉ biết nói, "Ta đang nói Thanh Huy viên này quả nhiên danh bất hư truyền."

Lời dễ nghe ai cũng có thể nói, đáy lòng Tần Sương không hiểu sao cũng không hề thích cái người Bàng gia Đại công tử này, cho nên mới chỉ nói một câu cho qua.

Bàng Nghi Văn nghe thấy thế lại tựa như có chút vui vẻ, "Vậy không bằng ta dẫn 3 vị muội muội đi dạo xung quanh một chút?"

Tần Sương nghe thấy thế thì có hơi chút không muốn đi, "Chuyện này... hay là... không cần đầu. Ban nãy lúc vào đây ta cũng đã thấy được rồi, huống hồ Bàng công tử vẫn còn có việc, không cần phải dẫn bọn ta đi đâu..."

Lời này mới thật sự khiến cho Tần Hoan vừa lòng, thế nhưng Bàng Nghi Văn lại nói, "Không có gì đáng ngại đâu, bên kia có vườn hoa và hồ sen. Đi thôi, dẫn các muội qua đó xem, hiện tại tuyết rơi rồi, cảnh sắc cũng không giống bình thường nữa."

Vừa nói thì Bàng Nghi Văn vừa đi về phía trước. Tần Tương dừng lại một chút nhưng lại cứ thế đi theo hắn.

Tần Sương thấy thế thì sao có thể đứng bất động được nữa, liền kéo tay Tần Hoan vội vàng đuổi theo. Bàng Nghi Văn lại giống như cực kỳ thích thú, vừa đi vừa giới thiệu lai lịch cảnh trí cho mọi người, lại còn đọc ra hẳn 2 bài thơ. Tần Hoan nghe tai trái rồi lại ra tai phải, không hề đọng lại trong đầu. Thế nhưng đột nhiên có một âm thanh mềm mại êm đềm vang lên...

"Em bé nhỏ, mau trốn đi..."

"Bên trong thạch động cười ha ha..."

"Tình nương mau đến đây tìm ta..."

"Sao cứ mãi không tìm thấy thế..."

Mấy người đang đi đến bên cạnh bờ hồ sen, mùa đông trời tuyết rơi nên hồ sen cũng biến thành một mảnh băng bằng phẳng. Còn bên cạnh hồ chính là một tòa núi giả cao ngất, âm thanh mềm mại mà mấy người Tần Hoan nghe được kia chính là truyền từ bên trong núi giả này ra.

Mặc dù tuyết không lớn như trước, thế nhưng cũng không phải là nhỏ, mà mấy người nghe được giọng đó liền biết đó là giọng của Tam thiếu gia Bàng Gia Ngôn đang hát đồng dao. Tần Hoan chau mày lại, trời lạnh thế này mà lại chơi trốn tìm à?

Bàng Nghi Văn cũng dừng bước, hắn chau mày sau đó khẽ quát một câu, "Tình nương?"

Vừa nói xong thì thấy có một bóng dáng đi từ sau núi giả ra, chính là phụ nhân trung niên mà ban nãy bế Bàng Gia Ngôn đi khỏi phòng ăn.

Thấy người đến là Bàng Nghi Văn, Tình nương vội vàng hành lễ, "Đại thiếu gia."

Bàng Nghi Văn nhíu mày, "Gia Ngôn trốn ở trong kia à?"

Tình nương hơi sợ hãi liếc nhìn Bàng Nghi Văn một cái sau đó lại gật đầu, "Vâng."

"Trời lạnh thế này, chui ra chui vào ở chỗ này làm cái gì!" Nói xong hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Huống chi đang có khách đi dạo trong vườn, thế này cũng chẳng ra thể thống gì cả..."

"Vâng vâng vâng, nô tỳ liền dẫn Tam thiếu gia đi."

Tình nương nói xong liền đứng dậy rồi gọi 2 tiếng, "Tam thiếu gia? Người mau ra đây đi!"

Tòa núi giả này tựa hồ như dùng đá cổ đắp chồng lên nhau, cao khoảng 3-4 trượng, trên đỉnh còn trông mấy cây tùng xanh nữa. Chỗ lưng chừng núi lại có một cái chòi nghỉ mát, có thể nói là cực kỳ tinh xảo và khí phái. Tần Hoan liếc nhìn một cái thì tình cờ thấy được một lỗ hổng lộ ra trông giống như cửa sổ, bên trong trống rỗng cho nên tối đen như mực, ngay lập tức nàng cảm giác được bên trong có rất nhiều bí mật.

Lúc Tình nương gọi thì Bàng Nghi Văn quay lại nói, "Khiến mấy vị muội muội chê cười rồi, đệ đệ thật sự quá tinh nghịch."

Tần Hoan thật sự không cảm thấy Bàng Gia Ngôn này tinh nghịch, chỉ lo lắng trời lạnh thế này mà một đứa trẻ lại ở đây hứng chịu gió rét, trong kia lại tối đen như mực, đứa trẻ mới có 6-7 tuổi vậy mà lại không hề sợ hãi.

Giọng nói Bàng Nghi Văn tựa như có vài phần biết lỗi, Tần Hoan không muốn trả lời, Tần Sương cũng không nói gì, chỉ có Tần Tương lên tiếng, "Sao lại chê cười chứ, tiểu thiếu gia cực kỳ đáng yêu mà, tuổi nhỏ chính là thời điểm hoạt bát thích chơi đùa nhất."

Bàng Nghi Văn thở dài, "Do bọn muội mới chỉ gặp cho nên mới không nhận ra thôi, nó bướng bỉnh lắm. Lúc ở trước mặt phụ thân thì thôi, thế nhưng trước mặt người khác thì nó một chút lễ nghĩa cũng đều không có."

Giống như để xác minh cho nên Bàng Nghi Văn cố tình nói như vậy. Hắn vừa dứt lời thì một quả bóng tuyết nện một cái 'bộp' lên trên gáy hắn.

"Kẻ nào?" Trên mặt Bàng Nghi Văn vốn đang treo một nụ cười cố tỏ ra nho nhã thì đột nhiên bị tập kích, đương nhiên hắn rất bực bội, lại cộng thêm hắn đang ở trước mặt 3 người Tần Hoan cho nên chuyện này chính là cực kỳ mất mặt. Vì thế nên tiếng quát này cực kỳ dọa người!

Lúc một tay hắn giữ lấy gáy thì ngẩng lên đã thấy Bàng Gia Ngôn đứng ở trên chòi nghỉ mát lưng chừng núi.

Bàng Nghi Văn nhất thời giận dữ, "Bàng... Gia... Ngôn... Đồ láo xược!"

Hắn còn chưa gào xong thì lại một quả cầu tuyết từ trên tay Bàng Gia Ngôn bay đến. Hiện tại Bàng Nghi Văn đang đối diện với núi giả cho nên hắn đã có phòng bị, nghiêng người né tránh. Bàng Gia Ngôn thấy thế thì nhếch mép một cái, sau đó lại tóm lấy một nắm tuyết nữa ném lên người Bàng Nghi Văn. Bên cạnh thằng bé toàn bộ đều là tuyết, bàn tay nhỏ xíu cũng bị lạnh đến đỏ bừng thế nhưng có vẻ như nó chẳng biết lạnh là gì, cứ liên tục ném tuyết về phía Bàng Nghi Văn. Mặc dù Bàng Nghi Văn không đến mức bị nắm trúng, thế nhưng bị một thằng nhóc hại cho phải né đông né tây để trốn tránh thì đúng là nhếch nhác chẳng ra làm sao!

"Bàng Gia Ngôn! Ngươi xuống đây cho ta! Cẩn thân ta đi mách phụ thân..."

Bàng Nghi Văn tức đến mức thở hổn hển, thế nhưng Bàng Gia Ngôn không chỉ có không sợ hãi mà ngược lại càng hung hăng. Nó coi như đây là trò chơi hàng ngày, cứ thế mà ném tuyết không biết mệt. Nó đứng trên cao nên đương nhiên không phí sức, rất nhanh Bàng Nghi Văn đã bị nó ném trúng cho nên ý cười trên mặt nó càng lớn hơn nữa. Còn bên này, Bàng Nghi Văn có vẻ như muốn trèo lên núi bắt người xuống, thế nhưng khi hắn vừa động thì Bàng Gia Ngôn đã chui vào trong một lối đi ở bên cạnh mình, chỉ cần Bàng Nghi Văn vừa đi lên thì nó đã đi xuyên vào bên trong của hang đá!

Bàng Nghi Văn đột nhiên nhận ra ý đồ của thằng bé thì nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi có tin hay không, ta đi nói với mẫu thân ngươi!"

Bàng Gia Ngôn dừng lại một chút, sau đó có vẻ như chẳng hề sợ sệt gì mà định tiếp tục ném. Giọng nói của Bàng Nghi Văn rất nhanh đã bay đến, "Tốt nhất ngươi nên nghĩ đến mẫu thân ngươi..."

Vừa dứt lời thì Bàng Gia Ngôn dừng tay lại một chút, có vẻ như nó khẽ hừ một tiếng rồi vứt cục tuyết trong tay đi, sau đó lại chui vào bên trong hang đá. Tần Hoan mơ hồ có thể nhìn thấy nó di chuyển vụt qua 2 khoảng trống, thế nhưng cũng không biết nó chạy đi chỗ nào. Tình nương đứng bên cạnh lại mặt mũi trắng bệch, "Xin lỗi Đại thiếu gia, hiện tại nô tỳ lập tức mang Tam thiếu gia về."

Nói lời này xong thì Tình nương cũng chui theo vào trong...

Trong núi giả có đầy bí ẩn, mặc dù cực kỳ thú vị thế nhưng nhìn độ cao kia thì có lẽ người lớn chui vào cũng phải khom người. Nếu đã như vậy thì tại sao Tình nương lại có thể tóm được Bàng Gia Ngôn?

Rất nhanh, giọng hát mềm mại lại mang theo ý cười kia lại vang lên.

"Em bé nhỏ, mau trốn đi..."

"Bên trong thạch động cười ha ha..."

"Tình nương mau đến đây tìm ta..."

"Sao cứ mãi không tìm thấy thế..."

Bên trong núi giả trống rỗng, lại có những lối rẽ ngầm quanh co, bởi vậy nên âm thanh kia truyền ra cũng có chút mơ hồ, ngay cả Tần Hoan cũng nhất thời không nhận ra được Bàng Gia Ngôn ở chỗ nào. Còn Bàng Nghi Văn sau khi trải qua chuyện này thì có thể nói tức đến hít thở hổn hển, lại cảm thấy mất mặt với mấy người Tần Hoan cho nên đương nhiên cũng không còn chút hào hứng nào nữa.

"Đang đi dạo yên ổn thì bị nhóc con nghịch ngợm này làm cho xáo trộn cả rồi."

Bàng Nghi Văn sửa sang lại vạt áo, giọng nói cố ép tạo ra vẻ thân mật. Tần Tương cũng thấy chút xấu hổ, Tần Sương lại nói thẳng, "Y phục của Bàng công tử đã ẩm ướt cả rồi, mau quay về thay ra đi thôi. Chúng ta cũng mệt rồi, giờ quay về thôi."

Bàng Nghi Văn nhìn áo choàng của bản thân, trước ngực và vạt áo đều có dấu vết bị tuyết thấm ướt, cực kỳ dễ trông thấy. Hắn cười khổ một tiếng, "Đành vậy, hiện tại vẫn còn chưa thỏa đáng lắm, đợi khi nào tuyết ngừng rơi rồi ta lại dẫn 3 vị muội muội đi dạo. Hiện tại trời quá lạnh, mấy vị muội muội cũng không nên ở bên ngoài quá lâu, miễn cho bị nhiễm lạnh."

Tần Sương gật đầu, "Tự bọn ta trở về là được, Bàng công tử không cần khách khí."

Tần Sương nói xong liền kéo Tần Hoan bỏ đi, còn Tần Tương ở đằng sau có vẻ như cũng nói một câu cảm tạ sau đó liền đi theo.

"Tam thiếu gia này thật đúng là bướng bỉnh, điểm này Đại công tử cũng không hề nói sai." Nói xong giọng nói Tần Tương lại đột nhiên trầm xuống, "Hồi chúng ta còn nhỏ, nào dám đối xử với Đại ca như vậy..."

Tần Tương nhớ đến Tần Sâm, có vẻ như có chút thương cảm. Mặc dù Tần Hoan không tiếp lời thế nhưng cũng rất hiểu, Tần Tương cùng lớn lên với Tần Sâm, hơn nữa Tần Sâm cũng không làm gì ác với nàng cho nên đương nhiên nàng vẫn nhớ kỹ vị Đại ca này.

Chuyến đi này chẳng thấy được cảnh sắc gì đẹp, thế nhưng lại thấy được trò cười của 2 huynh đệ Bàng gia. Mặc dù Bàng Nghi Văn mở miệng là gọi một câu nhóc bướng bỉnh thế nhưng theo bản năng Tần Hoan cảm nhận được hắn cũng chẳng yêu thương gì Bàng Gia Ngôn. Không chỉ có như vậy, câu nói kia của hắn cũng cực kỳ quái lạ.

"Tốt nhất ngươi nên nghĩ đến mẫu thân ngươi..."

Vì sao không phải 'mẫu thân' mà lại là 'mẫu thân ngươi', hơn nữa câu nói này nghe cứ như là đang uy hiếp.

Nghĩ như vậy, Tần Hoan lại nhớ đến hôm nay vẫn còn chưa được trông thấy Bàng phu nhân.

Trong lòng Tần Hoan có chút khả nghi, thế nhưng vì không quan tâm đến chuyện nhà của Bàng gia cho nên mới không hề nghĩ nhiều. Nàng đi theo Tần Sương trở về, cả 3 tỷ muội đều có chút mệt mỏi cho nên mỗi người đều về phòng của mình.

Nàng vừa dẫn Phục Linh vào phòng thì Bạch Anh nằm bên phòng sưởi đã lên tiếng, "Phục Linh tỷ tỷ, có thể qua đây một chút không?"

Tần Hoan nghe thấy thế thì cũng vội vàng chạy theo, thấy Bạch Anh có hơi xấu hổ nói, "Nô tỳ đang xem Phục Linh tỷ tỷ viết tên thuốc cho nên nhất thời mới có hứng thú, không biết có thể để cho Phục Linh tỷ tỷ chỉ giáo một chút không..."

Tần Hoan còn tưởng rằng Bạch Anh có chỗ không thoải mái, nghe như vậy liền khẽ thở hắt ra. Mấy hôm nay Phục Linh cũng học thêm được khá nhiều, cho nên vừa nghe thấy lời này đương nhiên rất hứng thú, nàng cũng có một ngày dạy này dạy nọ cho người khác nhé!

Tần Hoan lắc đầu bật cười, thấy Bạch Anh và Phục Linh thân thiện như thế thì cực kỳ vui mừng cho nên mới xoay người đi về phòng mình ở phía Bắc. Thế nhưng nàng vừa đi đến cửa thì đột ngột sửng sốt, giữa thanh thiên bạch nhật mà Yến Trì lại đang đứng ở bên cạnh giường nàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.