🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 151: Huynh đệ kỳ lạ (1)

Bàng gia chuẩn bị phòng cho mấy huynh đệ Tần thị ở phía Tây của Thanh Huy viên, 3 tỷ muội Tần Hoan ở chung một viện, viện của Tần Diễm ở ngay sát bên cạnh. Bàng Nghi Văn gọi một hầu nô dẫn 3 người Tần Hoan vào còn bản thân mình lại đi theo sau Tần Diễm.

"Ồ, viện này cũng không nhỏ đâu..."

Vừa vào trong Tần Sương đã cảm thán một câu, chỉ thấy việc này mặc dù chỉ có một tầng thế nhưng lại cực kỳ rộng rãi, bên trong có 3 gian phòng chính rất lớn, trái phải hai bên có thêm một loạt phòng nhỏ nữa. Tần Sương dừng chân lại, còn chưa nói câu tiếp theo thì Tần Tương đã dẫn Vãn Hà và Tú Chi đi thẳng đến căn phòng chính giữa. Tần Sương trợn trừng mắt rồi quay người lại nhìn Tần Hoan, "Muội ở gian nào?"

Tần Hoan cười cười, "Chỗ nào cũng được."

Tần Sương đi về phía giang phòng bên trái ở gần mình nhất, nên Tần Hoan cũng chuyển hướng đi sang bên kia.

Vào phòng rồi thấy bên trong cũng chia thành 3 gian, gian chính giữa hơi nhỏ còn 2 bên Nam-Bắc cực kỳ rộng. Gian phía Bắc đặt giường ngủ, còn gian phía Nam là phòng sưởi, Phục Linh mang toàn bộ đồ đạc đặt xuống, dẫn Bạch Anh đến ngủ trong phòng sưởi. Thân thể Bạch Anh đã điều dưỡng tốt lên không ít, thế nhưng vẫn bị Tần Hoan bắt buộc phải nằm tĩnh dưỡng.

Tần Hoan thu dọn bên này xong thì Tần Sương và Tần Tương cũng đều đi ra cửa.

Ba người đi ra khỏi cửa viện, Bàng Nghi Văn đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài. Bởi vì trời có tuyết rơi nên mấy người Phục Linh đều phải bung dù, hắn nhìn mấy người xinh đẹp bước đến nên mỉm cười, "Thế tử thật là có phúc khí, ta chẳng có được muội muội đẹp như vậy..."

Tần Diễm chau mày, sau đó lại cười nói, "Nếu Bàng huynh mà có nhiều muội muội như vậy thì có lẽ lại thấy phiền lòng thôi!"

Bàng Nghi Văn giơ tay lên mời, "Mời Thế tử đi bên này, phụ thân đang thiết yến ở Triều Huy đường."

Vừa dứt lời thì Tần Diễm cùng Bàng Nghi Văn đi ở đằng trước, dọc theo hàng lang Thanh Huy viên đi về hướng Đông Bắc. Trong viện này bất kể là mái cong đình nghỉ có tạo hình lý thú, hay là hoa lá cây cối sum suê tao nhã thì đều cũng bị một tầng tuyết trắng bao phủ, cộng thêm thỉnh thoảng lại trông thấy mấy gốc hồng mai hoa nở đỏ rực một góc tường, quả nhiên là một phong cảnh mùa đông đẹp như tranh vẽ.

Dọc đường đi, có vẻ như người hầu ở trong Thanh Huy viên này cũng không nhiều lắm, mà tất cả đều theo khuôn phép im lặng vô thanh, nhìn thấy chủ nhân chỉ cung kính hành lễ chứ không nhìn loạn ra xung quanh, vừa nhìn đã biết là tôi tớ được dạy dỗ tỉ mỉ trong nhà phú hộ. Thế nhưng... Tần Hoan nhìn lướt qua Bàng Nghi Văn ở phía trước, tên chủ tử này mơ hồ lại có chút gian trá xảo quyệt...

Lại đi qua một khu vườn hoa nữa, quanh cảnh an tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, Tần Hoan mơ hồ nghe thấy một loạt tiếng đàn sáo. Ngay lúc cảm thấy có chút kinh ngạc thì Tần Diễm đi đằng trước đã lên tiếng, "Ồ, ai đang đánh đàn vậy?"

Vừa nghe thấy thế thì Bàng Nghi Văn cười cười, "Cũng không phải là người trong nhà đàn đâu."

Nói xong Bàng Nghi Văn cứ úp úp mở mở, hắn ngừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi, "Thế tử nhất định cũng biết Song Thanh ban nhỉ?"

Đáy mắt Tần Diễm sáng lên, "Sao ta lại không biết Song Thanh ban chứ?"

Bàng Nghi Văn liền bật cười, "Đúng vậy đúng vậy, thành viên chủ chốt của Song Thanh ban hiện tại đúng là ở kinh thành, có khi Thế tử còn là khách quen của bọn họ cho nên đương nhiên là biết rõ ràng." Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua bên phát ra tiếng đàn sáo kia, "Lần này thọ yến của Dụ Thân vương, phụ thân ta ngoại trừ chuẩn bị một phần lễ vật thì còn muốn bao trọn cả Song Thanh ban. Bắt đầu từ ngày mai sẽ biểu diễn liên tục ở Dụ Thân vương phủ suốt 2 ngày. Sau đó phụ thân cũng phải tiếp đã 2 vị bằng hữu cũ ở trong phủ cho nên Song Thanh ban lại biểu diễn tiếp trong phủ ta thêm 2 ngày nữa."

Vừa nói xong thì hắn quay đầu lại, "Mời Thế tử và các vị muội muội lưu lại đây xem biểu diễn."

Trong mắt Tần Diễm tràn đầy kinh ngạc, 3 tỷ muội Tần Hoan cũng vậy, ngay cả Tần Sương chân không rời nhà cũng biết được tên tuổi của Song Thanh ban thì Tần Diễm đương nhiên càng rõ ràng hơn. Trong kinh thành cũng đám công tử quý tộc ăn chơi đàng điếm, ngoại trừ thanh lâu, thuyền hoa thì gánh hát này cũng là một đặc sắc không thể bỏ lỡ. Mà Song Thanh ban chính là gánh hát ở phía Nam, trong đó đa số là nữ tử, nhan sắc so với các gánh hát ở phía Bắc cũng xinh đẹp ôn nhu hơn. Ngay cả nam tử trong gánh hát thì người sau lại đẹp hơn người trước, bởi vậy cho nên đã kiếm được không ít bạc của đám quý công tử này.

Ở kinh thành mỗi buổi diễn của Song Thanh ban đều kín chỗ ngồi, mà mấy hôm trước Tần Diễm đã nghe nói Song Thanh ban được một phú hộ rất nhiệt tình nào đó ở phía Nam mời về, cho nên bầu gánh của Song Thanh ban mới dẫn theo 2 vị đồ đệ cưng đi về phía Nam. Cứ tưởng rằng đến gần cuối năm thì các nàng sẽ sớm trở về kinh thành, thế nhưng không ngờ là lại đến Dự Châu này. Tuy nói diễn ở tiệc mừng thọ của Dụ Thân vương phủ là chuyện cực kỳ tăng thể diện, thế nhưng Bàng gia bao trọn sân thế này thì không thể không nói là tài lực dồi dào. Trong lòng Tần Diễm không khỏi lại một lần nữa cảm thán sự giàu có của Bàng thị.

"Không ngờ Song Thanh ban lại ở trong viện này, vậy thì tâm trạng tốt lên rất nhiều rồi. Ngày mai nếu ở Dụ Thân vương phủ nghe chưa đủ thì trở về chỗ này của Bàng huynh nghe tiếp cho thỏa thích..."

Bàng Nghi Văn cười lên, "Đương nhiên rồi, Thế tử muốn nghe cái gì thì nghe cái đó!"

Tần Diễm cười càng rạng rỡ, sau đó lại nghe thấy tiếng đàn sáo dần đi xa, Bàng Nghi Văn nói, "Toàn bộ thành viên chủ chốt của gánh hát có hơn 20 người, cho nên ta an bài bọn họ ở phía sau, miễn cho quấy nhiễu Thế tử và 3 vị muội muội."

Tần Diễm thốt lên, "Bàng huynh đích thực suy tính cực kỳ chu đáo..."

Nói xong 2 người liền nói thế mấy câu về Song Thanh ban, Tần Hoan nghe thấy thế cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần về phía Bắc của khu vườn. Tên tuổi của Song Thanh ban nàng cũng đã từng nghe nói, trước kia nàng cũng từng đi xem diễn 2 lần cùng với mẫu thân, về sau bởi vì tên tuổi Song Thanh ban càng lúc càng lớn, người đến xem càng ngày càng nhiều, mà mẫu thân lại không muốn tranh cãi ầm ĩ cho nên mới không đi nữa.

Tần Hoan cụp mắt xuống, trong lòng thấy hơi nặng nề, dọc đường lên phía Bắc này, những kỉ niệm năm xưa hiện ra càng ngày càng nhiều.

Tiếp tục đi qua một khu trung đình, quanh cảnh hiện ra càng rộng rãi, cách đó không xa có một toàn tiểu lâu 3 tầng dựng sừng sững trước mặt mọi người. Tiểu lâu 3 tần đó cũng bị tuyết trắng bao phủ, còn 2 bên cạnh đều là rừng mai. Mặc dù Tần Hoan không nhìn thấy đằng sau của tiểu lâu, thế nhưng cũng có thể được cảnh sắc cũng tương tự như vậy, mới nghĩ đến đây thì chóp mũi đã ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng tươi mát bay đến. Tần Hoan khẽ hít vào, sự nặng nề trong lòng ban nãy đã tiêu tan đi không ít.

"Đại ca... Thế tử..."

Đang mải nghĩ ngợi thì ở bên trong có một người trẻ tuổi mặc áo xanh mở cửa đi ra, dung mạo có chút tương tự với Bàng Nghi Văn, thế nhưng có vẻ thận trọng cẩn thận hơn Bàng Nghi Văn một chút. Bàng Nghi Văn thấy thế liền nói, "Nhị đệ, mau đến đây bái kiến Thế tử."

Nói xong lại nhìn về phía Tần Diễm, "Đây là Nhị đệ ta, Nghi Võ!"

Bàng Nghi Võ tiến lên trước, "Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Bàng Nghi Văn lại chỉ vào mấy người Tần Hoan, "Đây là 3 vị muội muội của Hầu phủ."

Bàng Nghi Võ cũng chắp tay, "Ba vị tiểu thư, có lễ!"

Tần Diễm cười nói, "Hóa ra đây là lần đầu tiên ta gặp Nhị công tử."

Bàng Nghi Văn vỗ vỗ sống lưng Bàng Nghi Võ, "Nhị đệ luôn ở bên ngoài giúp đỡ công việc làm ăn cho phụ thân, Thế tử chớ trách."

Nói xong hắn lại giơ tay lên mời, "Phụ thân ở bên trong, mời..."

Tần Diễm lập tức dẫn 3 người Tần Hoan đi nhanh vào bên trong Triều Huy đường, vừa vào cửa thì đột nhiên nàng có một cảm giác cực kỳ lo lắng. Bữa tiệc đã chuẩn bị xong xuôi, Bàng Phụ Lương toàn thân mặc hoa bào màu nâu sẫm đang ngồi cạnh cửa sổ chơi đùa cùng với một đứa trẻ khoảng 5-6 tuổi, nghe thấy tiếng động ông ta liền quay đầu lại cười nói, "Thế tử đến rồi..."

"Bàng công... Quấy rầy rồi!"

Bàng Phụ Lương cười hề hề rồi vỗ lên vai đứa nhỏ, ý bảo nó quay người lại chào hỏi. Đứa trẻ lập tức xoay người lại, trên tay vẫn còn cầm một xe ngựa nhỏ rất tinh xảo, Tần Diễm thấy thế liền nói ngay, "Đây chính là Tam công tử? Thật sự là rất ưa nhìn."

Bàng Phụ Lương cúi đầu nói, "Gia Ngôn? Sao không chào hỏi? Chào ca ca đi..."

Xe ngựa nhỏ trong tay Bàng Gia Ngôn có màu vàng kim, không biết có phải dùng vàng ròng để tạo ra không, bên trên còn khảm mấy khối bảo thạch trông có vẻ là thật. Xe ngựa và càng xe thì không động, thế nhưng bánh xe lại có thể chuyển động được, Bàng Gia Ngôn vừa nhìn Tần Diễm vừa không ngừng đẩy đẩy cái xe ngựa đi, một lúc sau mới ngẩn người nói, "Chào ca ca."

Tần Diễm cười cười, lấy một miếng ngọc bội trong tay áo ra, "Lần đầu tiên gặp Tam công tử, không kịp chuẩn bị lễ vật gì, miếng ngọc bội này xin Tam công tử đừng ghét bỏ."

Bàng Gia Ngôn chỉ cao đến hông Tần Diễm, hắn đưa ngọc bội cho Bàng Gia Ngôn, sau đó Bàng Gia Ngôn liền chậm chạp xoay người lại nhìn Bàng Phụ Lương một cái. Bàng Phụ Lương thấy thế liền cười cười, "Cầm đi."

Trên mặt Bàng Gia Ngôn cũng không có chút ý cười nào, chỉ tò mò nhìn miếng ngọc bội ở trong tay.

Lúc này mấy người ở trong phòng đều nở nụ cười, sau đó Bàng Phụ Lương mới đứng dậy. Mặc dù đã qua 40 tuổi rồi thế nhưng thân hình ông ta vẫn rất cao lớn, trên người mặc áo bào đẹp đẽ quý giá, càng nổi bật lên khí chất bất phàm của bản thân. Trái lại thì con trưởng và con thứ của ông lại có vẻ kém uy nghi hơn ông rất nhiều, ngũ quan ông đoan chính, đôi mắt dài nhỏ hiện ra chút thông minh lanh lợi nhưng vẫn hàm chứa vẻ ôn hòa vừa đủ. Ông dắt tay Bàng Gia Ngôn, ánh mắt rơi vào 3 tỷ muội Tần Tương.

"Đây là 3 vị tiểu thư của Tần phủ?"

Tần Diễm vội gật đầu, "Đúng vậy, là ba vị muội muội..."

Nói xong hắn quay lại liếc nhìn mấy người Tần Tương một cái, thấy thế Tần Tương liền dẫn theo Tần Tương và Tần Hoan hành lễ.

Nhìn các nàng hành lễ xong Bàng Phụ Lương mới cười tít mắt rồi nói, "Khí chất tốt, dáng vẻ tốt, không hổ là xuất thân từ Tần phủ. Nếu đã đến đây rồi thì cứ coi đây như nhà mình đi, thiên vạn đừng câu nệ gì."

Nói xong ông chỉ lên bàn tiệc ở chính đường, "Đi thôi, tất cả cùng ngồi xuống đi."

Ông nói xong liền quay đầu lại, "Gia Ngôn, bỏ xe ngựa xuống, đi ăn cơm thôi."

Bàng Nghi Văn và Bàng Nghi Võ đã xoay người lại mời mấy người Tần Diễm ngồi xuống, thế nhưng Bàng Phụ Lương không nhúc nhích cho nên Tần Diễm cũng không bước đến nữa.

Bàng Phụ Lương đã đến tuổi này rồi, mà Bàng Gia Ngôn có vẻ như chỉ mới có 6-7 tuổi, thực sự giống như câu nói già rồi mới có được mụn con. Mà mấy người Tần Hoan bước vào đây lâu như vậy thì cũng coi như đã hiểu rõ, Bàng Phụ Lương cực kỳ cưng chiều đứa nhỏ này.

Bàng Gia Ngôn không chỉ có dung mạo cực kỳ tinh xảo, đôi mắt lại càng trong veo, ánh lên màu hổ phách, cộng thêm hàng lông mi dày cong vút. Mặc dù đây là nam hài tử, thế nhưng lại giống hệt nữ nữ hài tử khiến cho người ta phải yêu mến, chưa kể nó lại ngoan ngoãn không khóc cũng không làm loạn cho nên ngay cả Tần Diễm cũng cảm thấy yêu thích. Bàng Phụ Lương nói xong câu này thì thấy Bàng Gia Ngôn nghe lời bỏ xe ngựa nạm vàng khảm bảo ra, đặt lên trên bàn, ngay cả ngọc bội mà Tần Diễm cho cũng để ở đó rồi ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Bàng Phụ Lương.

Như vậy cả đoàn người mới đi qua bàn ngồi vào vị trí, Bàng Phụ Lương dẫn Bàng Gia Ngôn đến cùng ngồi ở chủ vị, Bàng Gia Ngôn bị Bàng Phụ Lương ôm vào trong lòng. Tần Diễm dẫn 3 người Tần Hoan đến ngồi bên trái cbeen2 huynh đệ Bàng Nghi Văn ngồi bên phải.

"Một chút rượu nhạt, xin Thế tử đừng ghét bỏ, thử thưởng thức hương vị của Dự Châu này xem."

Lúc Bàng Phụ Lương nói chuyện luôn mang ôn tồn hòa nhã, Tần Diễm nhấc ly rượu lên rồi nói, "Lần này đến đúng thật là quấy rầy Bàng công rồi, ta trước tiên kính Bàng công một ly."

Bàng Phụ Lương cười hề hề xong cũng nhấc ly lên, "Quấy rầy cái gì mà quấy rầy chứ, nếu ngươi không đến thì ta mới tức giận. Đã rất nhiều năm không gặp Hầu gia rồi, hiện tại ngươi đã đến đây thì sao ta có thể để ngươi ở lại trong nhà trọ được?"

Nói xong Bàng Phụ Lương cùng nâng ly với Tần Diễm, "Đây là Trúc diệp thanh, loại rượu ngon nhất Dự Châu, nếm thử xem."

Tần Diễm uống một hơi cạn sạch rồi liên tục tán thưởng, cứ như vậy mà uống xuống 2 ly thì yến tiệc tẩy trần này mới xem như được bắt đầu. Tần Hoan thấy trên bàn cũng không chừa lại chỗ trống, liền nghĩ vì sao Bàng phu nhân lại không đến. Nàng đang mải nghĩ thì có một ánh mắt rơi lên trên mặt mình, nàng vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy đó chính là Bàng Nghi Văn.

Bàng Nghi Văn cười nói, "Mấy vị muội muội cũng đừng khách sáo, ăn nhiều một chút mới tốt."

Tần Hoan gật gật đầu xong hơi cụp mắt xuống.

Bên này Bàng Phụ Lương vừa chăm sóc Bàng Gia Ngôn ăn cơm vừa nói, "Thế tử định ở đây mấy ngày?"

Tần Diễm trả lời, "Người nhà thúc giục ta trở về sớm, đã đến cuối năm rồi, không nên ở bên ngoài quá lâu. Ta căn bản định tham dự xong thọ yến rồi rời đi luôn."

Bàng Phụ Lương liền cười nói, "Ta còn định dẫn ngươi đi gặp 1 người."

Tần Diễm hơi kinh ngạc, "Hả? Gặp người nào?"

"Người vận chuyển muối đứng đầu Lưỡng Hồ, Thế tử cũng biết chứ?"

Tần Diễm hơi ngẩn ra, "Bàng công là nói... vận chuyển Lưu Nhân Lệ?"

Bàng Phụ Lương cười ôn hòa rồi gật đầu, "Đúng là hắn, hắn chạy đến đây từ Hồ Châu, vốn là cũng đến để mừng thọ thế nhưng trên đường lại bị chậm trễ nên mai hắn mới có thể đến. Ta và hắn cũng coi như chỗ quen biết cũ, cho nên cũng định cho hắn vào ở trong Thanh Huy viên."

Tần Diễm hơi kinh ngạc, đôi mắt cũng đảo qua lại mấy vòng, "Đúng là Lưu vận chuyển đã nhiều năm không về kinh rồi."

Bàng Phụ Lương cười nói, "Thế tử cũng biết, sản lượng muối ở vùng Lưỡng Hồ phía Nam càng lúc càng lớn, người làm muối lậu cũng càng lúc càng nhiều, mấy năm nay hắn ta quản lý muối công phía Nam, lại cộng thêm một ít muối lậu nữa cho nên bận rộn không ngừng nghỉ. Có điều lần này hắn về kinh để báo cáo công tác, nếu như không có thay đổi gì thì vẫn còn tiếp tục ở lại quản lý vùng Lưỡng Hồ, có lẽ hắn còn muốn quản lý thêm một vùng ở phía Đông nữa."

Tần Diễm vừa nghe đến đây thì con ngươi không khỏi sáng bừng lên.

Đại Chu ban hành điều luật về buôn bán muối công, nếu như một mình buôn bán muối lậu thì đúng là đã phạm phải một tội danh cực kỳ lớn, cả nhà bị vạ lây. Dù là như vậy thế nhưng bởi vì buôn muối có lợi nhuận dày cho nên vẫn còn có rất nhiều người muốn dựa vào nghề này để làm giàu.

Bởi vậy triệt phá đường dây buôn muối lậu luôn luôn là một trong những đề tài trọng tâm cực kỳ gay gắt từ trong ra đến ngoài triều, thế nhưng toàn bộ hồ chứa và cánh đồng muối trong thiên hạ lại không thể nằm hết trong tay quan phủ, chưa kể dùng muối công để hạn chế muối lậu thì cũng không có nhiều nhân thủ và công sức để làm cho nên mới cần đến người buôn muối. Mà người buôn muối ở khắp nơi đều phải đến Diêm vận sử ty (Sở vận chuyển muối) để lấy công văn, lấy được bao nhiêu sản xuất bấy nhiêu. Nếu như không có công văn thì chính là buôn bán muối lậu, chính là đắc tội lớn. Mặc dù đám người buôn muối phải nộp khoản thuế rất lớn lên trên thế nhưng ngoài khoản này ra thì lợi nhuận có thể nói đứng đầu mọi ngành nghề. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.