🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 139: Tình ý (3)

"Thiếu chủ nhân đến rồi đây..."

Tần Diễm còn chưa lên tiếng thì đột nhiên giọng nói của Đổng thúc vang lên, âm thanh có chút già nua này ngay lập tức hiến cho lực chú ý của nam nhân kia chuyển dời sang bên đó, đồng thời hắn cũng siết chặt cán dao kề lên cổ Tần Tương. Tần Diễm quay người lại, đám người Tần Hoàn cũng nhìn ra phía cửa, nhưng chỉ thấy có một mình Đổng thúc bước vào.

Tần Hoàn trợn mắt lên nhìn thấy Đổng thúc đi vào trong phòng vừa khoan thai vừa ổn định.

Ông dừng lại, nhìn nhìn về phía nam nhân ở tận cùng sau đó lại quay người nhìn ra cửa, tựa hồ như đang chờ Tôn Hạo Nguyệt đi đến. Tần Diễm và Tống Lợi ở bên trong không nhìn ra tới ngoài, thế nhưng mấy người Tần Hoàn và Tôn Mộ Khanh đứng ngay ngoài cửa lại có thể nhìn thấy. Bên ngoài rỗng tuếch, làm gì có bóng dáng của Tôn Hạo Nguyệt. Tần Diễm đang đợi Tôn Hạo Nguyệt, Tống Lợi cũng đợi Tôn Hạo Nguyệt, nam nhân kia lại càng muốn đợi.

Hai mắt ông ta nhìn chằm chập vào chỗ cửa vào, ông ta ẩn nấp trong tòa trạch viện này bao nhiêu ngày nay thế nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy được kẻ thù, bây giờ rốt cuộc tên đó cũng phải xuất hiện ra trước mặt ông, nam nhân càng nắm chặt con dao chặt củi trong tay.

Lông mày Tần Hoàn nhíu chặt, đang không biết vì sao Đổng thúc lại xuất hiện như vậy, thế nhưng đột nhiên ngay lúc đó nàng mơ hồ nghe được tiếng xé gió. Tim Tần Hoàn thắt lại, tiếng xé gió này vang lên quen thuộc như vậy, có vẻ như ngay lập tức khơi dậy nỗi sợ hãi nằm sâu nhất trong tim nàng. Ngay sau đó 'Phập' một tiếng, rồi lại có thêm tiếng đồ kim loại rơi xuống đất mới đập tan sự kinh hãi của Tần Hoàn, kéo tâm trí nàng trở lại!

"Tam ca..."

"Ngũ muội muội..."

"Người nào tiễn pháp chuẩn như vậy?! Thật sự là quá giỏi rồi!"

"Bạch thiếu chủ quay lại rồi, chắc chắn là ngài ấy."

Tần Tương khóc lóc, Tần Diễm trấn an, Tần Sương kinh ngạc, Đổng thúc lại khẽ thở hắt ra rồi giải thích.

Tần Hoàn ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc nàng ngước lên nhìn thì đã thấy nam nhân kia bị tên bắn vào gáy. Ông ta ngã dưới đất, máu trên đầu chảy ra giống hệt như Tiểu Tùng Tử và Đại Thành, máu uốn lượn theo khe gạch trên đất giống như một dòng suối nhỏ. Vãn Hà và Tú Chi đều chạy vọt vào, vừa đỡ Tần Tương dậy lại vừa trấn an. Tần Diễm đứng ở cửa sổ, có vẻ như nói mấy câu gì đó với người ngoài cửa sổ. Chu Hoài nhảy từ ngoài cửa sổ vào, mấy gã bổ khoái cũng đồng thời khiêng tên nam nhân nằm dưới đất ra ngoài.

Tim Tần Hoàn ngay lập tức đập chậm lại, hình ảnh trước mắt thay đổi chóng mặt, mãi đến khi thi thể nam nhân khiêng qua trước người nàng thì nàng mới bị mùi máu tươi kích thích hoàn hồn lại.

Còn bên này Tần Sương lại nắm chặt tay nàng đi vào bên trong, vừa đi vừa khóc nức nở nói, "Mặc dù ngày thường tỷ ấy hay quá phận thế nhưng hiện tại cũng ăn đau khổ rồi, quá mức dọa người, bình thường ngươi lá gan lớn nhất, sao bây giờ cũng bị dọa đến ngây người rồi?"

Tần Hoàn cũng không phải bị dọa đến ngây người, chỉ là tình cảnh này không biết vì sao lại lập tức khơi dậy ký ức về đêm hôm đó máu hòa chung với lửa. Đó là chỗ sâu thẳm nhất trong lòng nàng, bí ẩn nhất và cũng là nỗi sợ hãi duy nhất của nàng.

Cùng là vào thời điểm nguy cấp, thế nhưng lần trước ở Tần phủ nàng suýt chút nữa bị Tần Sâm giết chết, cũng suýt chút nữa bị tháp đèn đổ xuống đập chết ở bên bờ sông Lệ Thủy, những lúc đó nàng lại không hề có một chút cảm giác sợ hãi nào...

Tay chân Tần Hoàn lạnh toát, nhìn Tần Tương đã khóc nước mắt thành sông thì trong lòng cũng có chút đau xót. Hiện tại mặc dù không phải là thời điểm nàng trả qua sinh tử, thế nhưng nàng lại có chút cảm giác đau thương mơ hồ. Nghĩ như vậy, trong đầu Tần Hoàn không khỏi lướt qua một hình bóng, phải rồi, lần trước cùng với lần trước nữa, đều có Yến Trì ở bên cạnh nàng.

Đột nhiên Tần Hoàn thấy trong lòng mình hơi nhói nhói như có gì đó đâm một nhát, giống như không kìm chế được mà đau lòng liên tục. Suốt đoạn đường này, những lúc nàng nghĩ đến Hầu phủ và lo lắng cho Diêu Tâm Lan còn nhiều hơn so với nhớ đến Yến Trì. Thế nhưng vào lúc này, trong đầu nàng hoàn toàn là hình bóng của hắn. Tần Hoàn lắc lắc đầu, bên tai nghe tiếng gió vù vù, hô hấp cũng khó khăn hơn một chút.

"Được rồi được rồi, không có việc gì nữa rồi. Lúc nói chuyện với hắn thì Đổng thúc và Chu Hoài đã đi ra bên ngoài an bài mọi chuyện. Đương nhiên là nhất định sẽ phải cứu lấy muội, chỉ là dù sao thì hắn cũng cầm dao cho nên mới không dám tùy tiện..."

"Vâng, không nghĩ đến Bạch thiếu chủ lại có tiễn pháp lợi hại như vậy."

Giọng nói Tần Diễm cùng với tiếng khóc nức nở của Tần Tương hòa trộn vào với nhau làm cho âm thanh trở nên hỗn tạp. Tần Hoàn đang đứng bên cạnh xuất thần thì thấy ngoài cửa có một bóng dáng mặc áo bào màu bạc đi đến. Nàng nhìn qua thì thấy người đó cao gầy nhưng mạnh mẽ, toàn thân toát lên một khí phách lão luyện, ngũ quan cũng có chút tuấn lãng. Trong lòng Tần Hoàn thầm khẳng định, nàng nhìn thoáng qua phía sau lưng người đó, thấy không còn ai khác tiến vào nữa thì mới biết được vị này chính là Bạch thiếu chủ.

"Nhìn xem, đây là thiếu chủ Bạch gia, dáng vẻ hoàn toàn không tệ!"

Tần Sương đứng ở bên cạnh Tần Hoàn chỉ trỏ, thế nhưng hiện tại Tần Hoàn không có tâm tư gì mà nhìn cả.

Vụ án mạng khiến cho người ta sợ hãi này đã kết thúc, thậm chí nàng còn không biế tên họ của nam nhân kia. Đáy lòng nàng khẽ thở ra, đột nhiên trong hoàn cảnh này lại nghĩ đến Yến Trì khiến cho cảm xúc của nàng hơi phức tạp, nhất thời có chút hơi mông lung.

Nàng chưa bao giờ như vậy cả, nàng là đang bị làm sao vậy?

Tần Hoàn còn đang sợ hãi thì Tần Sương đã nhanh chóng phá tan, nàng lắc lắc cánh tay Tần Hoàn, "Nhìn kìa nhìn kìa, ngươi xem ánh mắt Ngũ tỷ tỷ đi..."

Hiện tại trong phòng có rất nhiều người, Tần Hoàn và Tần Sương là đứng ở bên cạnh nhìn xem, thấy hai mắt Tần Tương đẫm lệ, thế nhưng khi Bạch Phi Ngọc vừa đến thì ánh mắt nàng lập tức rơi vào người hắn. Cả người lẫn tinh thần nàng đều rung động, đợi đến khi Bạch Phi Ngọc khẽ hỏi thì ánh sáng nơi đáy mắt nàng mới có chút thay đổi. Mặc dù Tần Hoàn không hiểu được tình hình thế nhưng nàng lại là người giỏi quan sát chi tiết, huống chi bản thân nàng cũng là nữ tử cho nên vẫn sẽ biết được tâm tư của cô nương gia. Tần Tương đúng là đã thật sự động tâm với Bạch Phi Ngọc rồi.

"Thấy không thấy không, dáng vẻ này của tỷ ấy làm sao Bạch thiếu chủ có thể không nhìn ra được chứ?" Tần Sương nói xong thì cũng không biết nghe thấy Tần Tương nói cái gì, đột nhiên nàng cứ như bị ê răng mà hít vào một hơi khí lạnh, "Ngươi nghe thấy không? Tỷ ấy còn nói vừa rồi còn đang nghĩ khi nào thì Bạch thiếu chủ mới trở về, vừa rồi nguy hiểm như vậy mà tỷ ấy vẫn còn... Thật đúng là giống y hệt với câu nói kia... Lúc sống chết còn nghĩ đến nhau thì chắc chắn chính là những người có tình cảm chân thành..." Nói xong Tần Sương lại làm ra vẻ nôn ọe, "Đúng là buồn nôn đến chết mất..."

Tần Hoàn nghe thấy câu này thì tâm tư không khỏi lại bay đi đâu, "Lúc sống chết sao?"

Tần Sương khẽ hừ một tiếng, "Tỷ ta cũng thật dám nói, đi thôi, gian phòng này không ở được nữa, chúng ta đi ra ngoài trước đã."

Miệng vết thương của Tần Tương đã được xử lý đơn giản, Tần Hoàn nghe thấy tiếng Tần Diễm phân phó để đổi phòng cho Tần Tương. Vãn Hà và Tú Chi đang đi thu dọn, Tần Hoàn bị Tần Sương kéo đi nên cả 2 đã đi ra ngoài rồi.

Tần Sương vừa đi vừa nói, "Chẳng thế thì sao? Bản thân đã sắp chết rồi thì đương nhiên sẽ chỉ nghĩ đến người mà mình hằng đêm mong nhớ. Ngũ tỷ tỷ à Ngũ tỷ tỷ..."

Tần Hoàn nghe Tần Sương nói thế thì trong lòng lại gợn sóng, nàng sờ sờ vào túi trong tay áo theo bản năng, ngay lập tức đụng đến Hàn Nguyệt vẫn đang nằm im lặng trong đó. Nàng ngay lập tức siết chặt lại, trong lòng không khỏi có chút yên tâm.

Hai người nàng đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau Tần Diễm cũng đi đến trước mặt bọn họ, "Ngũ muội muội tối nay bị hoảng sợ, viện này có lẽ cũng không ở được nữa. Ta tính để cho muội ấy đến gian phòng trước đây Lục muội muội ở, hai người thấy thế nào?"

Tần Diễm nhìn Tần Sương, Tần Sương trái lại không hề so đo với mấy chuyện nhỏ nhặt này nên đã gật đầu ngay lập tức.

Tần Diễm nói xong lại quay đầu vào phòng, rất nhanh sau đó Tần Tương được đỡ ra ngoài. Thấy sắp phải thay đổi chỗ ở nên Tần Sương liền kéo tay Tần Hoàn đi về viện của mình trước. Hiện tại Tần Tương chỉ bận rộn nói chuyện với Tần Diễm, mãi cho đến khi Bạch Phi Ngọc đến đây rồi thì nàng lại không nhìn thấy ai khác nữa. Mặc dù trước đây Tần Sương hơi lo lắng thế nhưng hiện tại đã loại trừ được nguy cơ, nàng chỉ là không muốn đứng ở chỗ này chướng mắt cho nên mới kéo Tần Hoàn về phòng mà thôi. Vừa vào đến cửa, Tần Sương nhìn Tần Hoàn nói, "Sao ngươi lại trông có vẻ mệt mỏi như vậy? Thật sự không phải bị dọa cho ngốc rồi chứ?"

Tthn cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, "Không có, tỷ không cần phải lo lắng."

Tần Hoàn ngồi cạnh cửa sổ xuất thần, Tần Sương xì một tiếng rồi sau đó mặc kệ nàng. Cũng không biết Tần Hoàn ngồi đó bao lâu, chỉ nghe thấy trong viện có tiếng ồn ào rất lâu, mãi đến khi Tần Tương sắp xếp xong trong phòng đối diện thì mới yên tĩnh lại. Nhưng ngay sau đó cửa phòng lại bị gõ vang.

Phục Linh ra mở cửa, là Tần Diễm đứng ở bên ngoài, hắn đi vào phòng rồi nói, "Lục muội muội, Cửu muội muội, sáng sớm ngày kia chúng ta lên đường thôi. Vụ án này đã tra rõ ràng, ngày mai mấy người Tống bổ đầu phải đi rồi, chúng ta đợi tuyến tan thêm một chút, ngày kia sẽ lên đi luôn."

Tần Sương cũng chờ mãi mới đến ngày này, lập tức đồng ý, Tần Hoàn cũng gật đầu.

Vừa nói chuyện thì Tần Hoàn thấy có 2 người vào viện, bọn họ khiêng 1 cái rương nhỏ đến phòng Tần Tương. Tần Sương hơi ngạc nhiên, "Đó là ai vậy..."

Tần Diễm quay lại, đương nhiên cũng thấy được, hắn trầm mặc, "Là người của Bạch thiếu chủ, ngày kia chúng ta đi, sáng hôm đó Bạch thiếu chủ cũng đi, có lẽ còn đi sớm hơn cả chúng ta, hắn nói muốn quay về Ích Châu."

Tần Sương thở dài, "Đáng tiếc, không thể cùng đường."

Tần Diễm biết lời Tần Sương nói là có ý gì, nhất thời cũng không trách móc. Hắn quay lại thì trông thấy 2 nam bộc kia đến sát cửa phòng, gõ gõ cửa, sau đó đặt rương vào trong, nói nói mấy câu với Vãn Hà rồi rời đi.

Tần Diễm chờ cho 2 người kia đi hẳn rồi mới ra khỏi viện. Tần Sương hừ nhẹ một tiếng rồi đóng cửa, "Biết thế nào được nữa, cũng không ước hẹn gì ở dọc đường cả, chút tâm tư này của Ngũ tỷ tỷ chỉ sợ là phí hoài rồi."

Tần Hoàn nghe thấy thế thì từ chối cho ý kiến, mà trong gian phòng đối diện, Tần Tương đang ngồi quấn băng lên vết thương ở cổ, "Thế thì phải làm sao bây giờ, ngày kia chúng ta phải xuất phát rồi, Bạch thiếu chủ cũng phải trở về Ích Châu, đây chẳng phải là..."

Vãn Hà nghe thấy thế liền khuyên nhủ, "Hiện tại tiểu thư đừng nghĩ mấy chuyện này, tiểu thư cũng đã bị thương rồi, ngày mai tĩnh dưỡng một chút là được, để ngày kia còn lên đường. Nếu như Bạch thiếu chủ thật sự có lòng thì sau khi về Ích Châu báo cáo với gia chủ Bạch thị thì đương nhiên sẽ đến kinh thành tìm tiểu thư thôi."

Tần Tương đứng dậy đi đến bên cạnh rương nhỏ vừa đưa tới, bảo Vãn Hà mở ra. Đợi đến lúc nắp rương được mở ra thì trước mặt Tần Tương lập tức sáng lóa lên, bên trong chính là một đồ trang sức bằng bảo thạch đỏ au, còn bên cạnh lại còn bày một cặp ngọc uyên ương.

Đáy mắt Tần Tương sáng trưng, gương mặt cũng ngay lập tức bị ánh đỏ chiếu cho hồng hồng lên. Thế nhưng Vãn Hà lại chau mày, "Lễ... lễ vật này quá quý trọng rồi, Bạch thiếu chủ và chúng ta còn không tính là bằng hữu tốt, lại còn ngọc bội này nữa..."

Vãn Hà giậm giậm chân, quay vừa định ra cửa, "Nô tỳ đi gọi bọn họ về đây, trả hết đồ lại đi."

Tần Tương giữ chặt tay Vãn Hà, "Đừng... đừng trả về, ta biết ý của hắn rồi..."

Tựa hồ như Tần Tương đã quên mất tối nay đã kinh tâm động phách đến thế nào, vẻ mặt nàng cực kỳ thỏa mãn và vui vẻ. Nhìn nàng lúc này cứ như vị trí thiếu phu nhân của Bạch thị đã là chuyện dễ như trở bàn tay vậy... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.