🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 139: Tình ý (2)

Tần Diễm cũng nghe được tiếng hô của Tần Tương, hắn hiện tại có thể khẳng định được Vãn Hà nói đúng là sự thật. Mà Tần Tương nếu thật sự bị người ta khống chế, cứ tùy tiện xông vào như thế chỉ sợ sẽ khiến cho Tần Tương đổ máu ngay tại chỗ. Cho nên Tần Diễm phải vội vàng căn dặn một tiếng.

Tống Lợi vốn định xông thẳng vào trong phòng, thế nhưng lời Tần Diễm nói lại khiến cho ông ta ngừng chân. Ngược lại ông ta không vọt vào phòng trong mà chỉ lớn giọng căn dặn, "Mau đi báo cho Đổng thúc, bảo ông ta gọi những người khác đến đây, bao vây chỗ này lại! Tuyệt đối không thể thả hung thủ đi!"

Tống Lợi lục soát tòa trạch viện này suốt một ngày nên vừa mệt vừa tràn đầy nộ khí. Chiều nay qua đây chẳng qua là muốn cớ điều tra mấy người Tần Hoàn để xả giận, thế nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ đến vậy mà lại có thể tìm ra được hành tung của hung thủ!

Tống Lợi căn dặn xong thì liếc mắt một cái về phía mấy bổ khoái, mấy người bọn họ liền đi về phía cửa. Bên trong phòng không thắp đèn, Tống Lợi giơ tay với lấy ngọng đèn trên bàn. Còn Vãn Hà vừa mới bước vào cửa đã đứng ở bên cạnh Tú Chi, giờ Tú Chi mới hiểu được ban nãy Vãn Hà nói là có ý gì, hiện tại cả 2 đều sợ hãi đến mức đỏ ửng hốc mắt.

Mà Tần Tương còn đang ở trong phòng, lúc Tần Diễm và Tống Lợi cùng bước vào thì chỉ nhìn thấy ngay bên dưới cửa sổ phía sau có một nam nhân mặc y phục của hạ nhân đang đặt con dao chặt củi sắc bén lên trên cổ Tần Tương.

Khuôn mặt Tần Tương tràn đầy nước mắt do bị nam nhân khống chế, váy áo nàng nhàu nhĩ tán loạn, trang điểm trên mặt cũng đã tan hết, chính bởi vì như vậy hiện tại trông cực kỳ chật vật thê thảm. Đôi mắt Tần Diễm hơi co rút, còn mắt Tống Lợi lại sáng trưng, thịt mỡ trên mặt rung rung nở ra một nụ cười đắc ý, ông ta chỉ thẳng vào nam nhân kia rồi nói, "Để cho bọn ta tìm mãi, hóa ra là trốn ở đây."

Nói xong Tống Lợi lại tiến lên một bước, đang định nói tiếp thì Tần Diễm lại vượt qua ông ta bước lên phía trước.

"Người ngươi đang bắt đó vốn không phải người ở đây, như thế nào ngươi mới có thể thả nàng ra?"

Giọng nói Tần Diễm vừa lạnh lùng vừa cao quý, tựa như đã toát hết toàn bộ khí thể của Thế tử Hầu phủ ra ngoài. Tống Lợi thấy thế thì nào dám nhiều lời, đành phải tạm thời núp ở phía sau. Nam nhân kia toàn thân mặc áo vải màu xám, tóc có hơi lộn xộn vấn trên đỉnh đầu, dưới ánh đèn mờ ảo thì không nhìn rõ dung mạo hắn lắm, thế nhưng đôi mắt hắn so với con dao đang đặt trên cổ Tần Tương kia lại có vẻ còn sắc bén và lạnh lùng hơn.

"Bảo thần y ở trong nhà này chết trước mặt ta..."

Cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng cực kỳ phù hợp tên hung thủ đã gây ra cái chết thảm thiết của Tiểu Tùng Tử và Đại Thành.

Tần Diễm nheo mắt, tự nhiên nhớ đến lời mà ban ngày Tôn Hạo Nguyệt đã nói, "Người có thù với ngươi là Tôn thần y, không phải muội muội nhà ta. Muội muội ta cũng có tuổi tác tương tự với nữ nhi của ngươi, ngươi cảm thấy nữ nhi ngươi chết oan uổng, chẳng lẽ muội muội ta lại không như vậy?"

"Bảo hắn đến đây, bảo hắn đến chỗ này."

Nam nhân lùi về sau 1 bước, cả người dựa lên tường, dao cũng ép sát vào cổ Tần Tương hơn chút. Tần Tương cũng bị hắn kéo lùi ra sau, thế nhưng vì lùi không kịp cho nên da trên cổ ngay lập tức bị lưỡi dao cứa phải. Chỉ trong nháy mắt mà máu đã chảy ra, nước mắt lại tràn ra trên mặt Tần Tương như châu sa, thế nhưng nàng chỉ dám mím môi mà nhìn Tần Diễm đầy khẩn cầu.

Tần Tương biết, hiện giờ chỉ có Tần Diễm mới cứu được nàng.

"Được, ta bảo bọn họ đi truyền lời ngay."

Tần Diễm nói xong thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Lợi. Tống Lợi cũng thấy được Tần Tương bị thương cho nên nhất thời ông ta không dám khinh thường, vội vàng lùi về sau một bước. Tần Diễm rời khỏi phòng trong, mấy người Tần Hoàn đứng ngoài cửa cũng đã thấy được dáng vẻ của hung thủ.

Nàng theo sau Tần Diễm lùi lại một bước, biểu cảm cực kỳ nghiêm trọng, "Là người mà chúng ta cứu được!"

Lúc Tần Hoàn nói chuyện thì hô hấp có chút bất ổn. Nàng đúng thật là không ngờ đến, đã mấy hôm nay vậy mà nàng lại quên mất người kia, mà khi nàng đứng ở cửa mượn ngọn đèn mờ ảo trong tay Tống Lợi thì chỉ cần nhìn một cái nàng đã nhận ra được ông ta Nàng nhớ mang máng, người kia khuôn mặt đen sạm, có vẻ chính là một nông dân quanh năm lam lũ, ông ta suýt nữa thì bị đông cứng, được bọn họ cứu về xong tỉnh lại rồi vẫn không nói gì, về sau liền mất tích luôn.

Ông ta quá mức tầm thường, quá mức phổ thông, phổ thông đến mức ai cũng sẽ nghĩ ông ta chỉ là một tên hái trộm thuốc, vì sợ bị trừng phạt cho nên mới vội vàng bỏ trốn. Cửa viện phía Tây bị mở toang, thế nhưng ông ta không chỉ có không hề chạy trốn mà lại vẫn lưu lại đây để giết người.

Khóe môi Tần Hoàn hơi co giật, mơ hồ cảm thấy được chuyện đã đến nước này còn có trách nhiệm của nàng. Lẽ ra từ trước nàng đã phải nghĩ đến sợi vải nhỏ kia, ngày đó lúc ông ta được cứu chẳng phải cũng đang mặc trên người bộ áo đen đó sao?!

Lần đầu tiên giết người là lúc ông ta vẫn còn chưa đi thay y phục của hạ nhân. Bởi vì đã có người chết cho nên toàn bộ mọi người trong nhà đều đề phòng, ông ta đành phải đi thay y phục khác. Thậm chí ngay đêm hôm trước lúc nàng gặp ông ta thì cũng nhất thời không nhận ra được. Tần Hoàn không tin đây là trùng hợp, một người nông dân có dáng vẻ thật thà phúc hậu nhường này mà lại thật sự ẩn chứa nhiều nhân cách như vậy. Cũng có thể là khi một người muốn làm điều ác, đặc biệt là đã có mưu tính từ trước thì theo bản năng hắn sẽ trở nên gian trá.

"Đúng rồi! Chính là ông ta..." Tôn Mộ Khanh phản ứng chậm hơn Tần Hoàn, thế nhưng hắn đã chăm sóc người đó hơn nửa ngày, khi vừa nhắc đến thì hắn không khỏi lùi về sau 2 bước. Ngày đó chính hắn muốn dẫn mấy người Tần Hoàn đi xem vườn thuốc, sau cùng cũng chính hắn chữa khỏi cho ông ta, cũng chính là hắn trông coi bất lực...

"Sao có thể là ông ta? Rõ ràng ông ta đến đây trộm thuốc mà? Còn nữa, ông... ông ta suýt chút nữa bị đông lạnh chết mà!" Tôn Mộ Khanh lắc đầi, "Ông ta căn bản muốn đến đây để giết người, hay là chỉ đánh bậy đánh bạ nên mới lạc vào trong này rồi giết người?"

Tần Sương căn dặn Chu Hoài đi tìm Đổng thúc, nghe thấy thế liền xoay người lại nói, "Hiện giờ không phải lúc nhắc đến những thứ này, kẻ ác đã nghĩ đến việc ác thì bất cứ lúc nào cũng đều là kẻ ác, không có cơ hội này thì chắc chắn cũng còn cơ hội khác, bây giờ điều cấp bách là phải cứu Ngũ muội muội ra."

Sắc mặt Tần Diễm lạnh lùng hẳn lên, Tần Hoàn cũng sa sầm, bất luận thế nào thì cũng chẳng ai muốn nhìn thấy trong nhà có người xảy ra chuyện, huống chi lại là Tần Tương. Tần Hoàn cất bước đi vào trong phòng, Tần Diễm cũng đi theo sau.

"Đã căn dặn xuống dưới, hắn sẽ đến đây ngay lập tức." Nói xong Tần Diễm khẽ chau mày, "Ngươi lẩn trốn trong trạch viện này lâu như vậy, chính là vì muốn tìm Tôn thần y báo thù?"

Tần Diễm dùng giọng điệu của một người ngoài cuộc mà đặt câu hỏi, cũng không có vẻ thân cận gì nhiều với Tôn Hạo Nguyệt. Nam nhân kia nghe xong thì ánh mắt liếc qua người Tần Diễm, một lát sau mới lên tiếng, "Hắn không phải thần y, hắn là đang hại người."

Đương nhiên Tần Diễm không hề tin những lời này, hắn nhìn nam nhân ở cách đó không xa, thấp thoáng dưới ánh đèn mờ ảo thậm chí hắn không nhìn rõ được mặt ông ta. Hắn chỉ nhớ mang máng hôm đó sau khi cứu được ông ta về thì cũng chỉ là một người có diện mạo hết sức bình thường. Hiện tại ông ta đang nhìn chằm chằm vào hắn, thế nhưng trong mắt lại không hề có lực áp bức, Tần Diễm không cảm nhận được thống hận ở trong đó, mà chỉ thấy đôi mắt đó như 2 lỗ thủng đen ngòm sâu không thấy đáy mà thôi. Nhưng một người như thế này lại có thể giết Đại Thành và Tiểu Tùng Tử một cách tàn nhẫn như vậy sao?

"Tôn thần y đã cứu rất nhiều người." Giọng nói Tần Diễm thờ ơ, nếu là hung thủ chỉ thống hận Tôn Hạo Nguyệt thôi thì khi nghe nói như thế có lẽ cũng sẽ bị chọc giận, thế nhưng nam nhân kia nghe xong lại không có phản ứng gì.

Tần Sương nhất thời không đoán ra được rốt cuộc là ông ta tâm trí cường đại hay trước mặt hắn bây giờ chính là một cái xác chết biết đi.

Tần Hoàn và Tôn Mộ Khanh đứng ở phía sau nhìn, trong lòng lại hơi căng thẳng. Người ngoài có lẽ đã quên thế nhưng 2 người nàng không hề quên, ngày đó sau khi tỉnh lại thì nam nhân này cũng có ánh mắt giống hệt như bây giờ. Lúc ấy bọn họ chỉ cảm thấy do ông ta không còn sức sống, tinh thần vẫn chưa khôi phục lại mà thôi. Hiện giờ Tần Hoàn đã hiểu được rõ, không phải là ông ta chưa khôi phục tinh thần, mà tinh thần ông ta căn bản đã là như vậy rồi.

"Nữ nhi của ta, sinh ra đã không có cách nào đi lại được, người ngoài đều nói con bé là quái vật, thế nhưng vẫn là máu mủ của phu thê bọn ta. Bao... bao nhiêu năm nay ta liều mạng lê tấm thân bệnh tật này làm việc, chỉ mong con bé có thể được ăn no mặc ấm. Con bé chỉ là tay chân không thể cử động được thôi, nó sẽ không chết, thế nhưng đến chỗ này xong thì nó lại chết."

Giọng nói nam nhân vừa cứng nhắc vừa lạnh lùng, khi nói đến nữ nhi mình yêu thương nhất thì mới nhận ra được trong giọng nói có chút run rẩy.

Nam nhân hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục, "Mẫu thân nó sau khi từ đây trở về đã khóc hẳn mấy ngày, sau đó lại nhảy xuống sông Xích Thủy mà chết. Chúng ta nuôi dưỡng nữ nhi không dễ, con bé đã khiến cho cả nhà chúng ta cực kỳ khổ sở rồi, thế nhưng chúng ta không muốn nó chết. Nó chết rồi thì mẫu thân nó và ta cũng đều không muốn sống nữa."

Tần Diễm chau mày, Tống Lợi cũng hơi sững sờ. Giọng nói của nam nhân cực kỳ bình thản, những lý do này của ông ta thì mấy người xuất thân từ gia đình phú quý này căn bản không thể thấu hiểu được. Chỉ có Tần Hoàn đột nhiên trong tim thấy như bị đâm một nhát, nuôi lớn nữ nhi mà người đời gọi là quái vật, một người có xuất thân như Tần Diễm chắc hẳn sẽ vĩnh viễn không thể thấu hiểu được như thế này đối với một gia đình nghèo khổ thì có biết bao nhiêu cơ cực. Thế nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ đến sẽ vứt bỏ nữ nhi khiến cho cả nhà rơi vào vực thẳm này.

Tần Hoàn nhìn nam nhân dung mạo mơ hồ không rõ, trong thời gian ngắn không phân biệt được liệu có phải ông ta sau khi mất đi nữ nhi mới tẩu hỏa nhập ma rồi điên cuồng giết người? Thế nhưng khi nói những lời này ra ông ta lại cực kỳ lý trí và bình tĩnh, trong lòng Tần Hoàn sinh ra một ý nghĩ bí ẩn, rốt cuộc thì nữ nhi của ông ta bị bệnh gì?

Tần Hoàn đã gặp rất nhiều tên hung đồ, lúc ra tay cực kỳ tàn nhẫn vô tình, sau khi bị bắt được thì nếu không khóc rống xám hối thì cũng sẽ cực kỳ căm hận cuộc đời. Còn nam nhân bình tĩnh thế này nàng lại cực kỳ ít gặp, nàng tuyệt đối sẽ không đồng cảm vơi kẻ đã tàn sát sinh mạng của 2 người vô tội. Thế nhưng trong lòng nàng lại nảy ra thêm một suy đoán nữa, một phụ thân không bỏ rơi nữ nhi bị gọi là quái vật nhà mình, cùng với một ác ma cứ thấy người là giết chết tàn nhẫn, 2 chuyện này cực kỳ mâu thuẫn. Chính bởi vì cực kỳ mâu thuẫn như thế nên nàng càng phải cẩn thận tìm ra những điểm có thể tin tưởng được trong lời nói của ông ta.

Tần Diễm không biết thế giới của người nghèo khổ sở thế nào, hắn chỉ biết mấy tên thô bạo cục cằn này một khi đã ác lên thì chỉ biết cố chấp làm ra những chuyện tàn nhẫn bậc nhất. Tần Tương và hắn ở chung chưa đến 1 tháng, thế nhưng nàng cũng mang họ Tần nên hắn quyết tâm không thể nào để cho nàng gặp chuyện không may. Nếu nhưng ngay cả người họ Tần hắn cũng không bảo hộ được thì hắn còn mặt mũi nào là Thế tử của Hầu phủ?

"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh thần y chữa trị không tận lực?"

Tần Diễm hòa hoãn, nam nhân lắc lắc đầu, "Không có, lúc ta từ quặng mỏ trở về thì thi thể phu nhân và nữ nhi đều đã thối nát. Nhưng ta hiểu được nữ nhi của ta, nó đã sống tàn tật hơn 10 năm rồi nên sẽ không thể tùy tiện mà chết đi."

Đáp án này khiến cho Tần Diễm cực kỳ bất mãn, nam nhân này vừa nhìn đã biết chưa hề được đi học nên không bết được đạo lý của thế gian, chỉ dựa vào suy đoán này của mình mà đã đến hành hung. Tần Diễm càng khẳng định hắn là một tên tàn bạo, "Ngươi cảm thấy Tôn thần y mới đúng là kẻ thù của ngươi, thế nhưng vì sao ngươi lại giết 2 người thanh niên kia? Bọn họ cũng không lớn hơn nữ nhi nhà ngươi bao nhiêu..."

"Bọn họ ủng hộ hắn, đáng chết."

Đột nhiên giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng, ngay cả gió đêm bên ngoài cũng còn không lạnh bằng ông ta.

Tần Diễm nhìn ông ta, lúc ánh mắt quét đến phía sau người ông ta thì đột nhiên lóe lên.

Đằng sau lưng nam nhân là cánh cửa sổ mở rộng, ở nơi đó, giữa bóng đêm bao la tối đen như mực, dường như còn đang ẩn chứa một luồng sát khí.

Tần Hoàn đứng nhìn nam nhân nói ra những lời này, ban nãy trong lòng nàng còn có chút thương xót nhưng hiện tại lập tức tan biến. Trong lòng ông ta có thù hận, có điều thù hận này đã đến mức cực hạn cho nên ngược lại mới không hề biểu hiện ra ngoài hay mắng chửi. Ông ta chỉ chôn cừu hận xuống sâu thẳm dưới đáy lòng, rồi sao đó phát tiết trong lúc dùng dao chém lên da thịt, cho dù người mà ông ta đối diện chính là người vô tội.

"Khi nào thì hắn đến...?"

Có vẻ như phát hiện ra Tần Diễm cố tình nói chuyện để dời đi lực chú ý của mình, đột nhiên nam nhân cảnh giác hẳn lên.

Ông ta ngay lập tức ấn mạnh lưỡi dao, sau đó Tần Tương đau đớn khẽ rên lên một tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.