"Hồi nhỏ ta không biết, thế nhưng dần dần lớn lên thì ta lại càng hâm mộ Hạo Nguyệt sư huynh hơn nữa. Tình cảm của sư huynh và sư tẩu là tình cảm tuyệt vời nhất mà ta chứng kiến từ nhỏ đến lớn. Hai người bọn họ được xưng tụng là Thần tiên quyến lữ thì cũng hoàn toàn xứng đáng."
Giọng nói Tôn Mộ Khanh tràn đầy xúc động, "Lần gần đây nhất gặp sư tẩu là cách đây 10 năm rồi, nói ra thì ta và Hạo Nguyệt sư huynh cũng gặp nhau càng lúc càng ít rồi, không được nhiều như ngày bé nữa. Cửu cô nương không biết đấy thôi, mấy hài tử thuộc chi chính của Tôn thị Dược Vương cốc, lúc nhỏ thì cùng nhau học tập, cùng viết chữ đọc sách, cũng cùng nhau thi cử, cùng nhau bị phạt. Lúc đó là khoảng thời gian cực kỳ vui vẻ."
Tôn Mộ Khanh cứ nói liên miên, nhất thời cũng khiến cho Tần Hoan nhớ lại thời niên thiếu của mình. Chẳng qua ngày nhỏ của nàng cũng không chơi vui được như Tôn Mộ Khanh, lúc đó phụ thân nàng mới chỉ là một chức quan Đề hình nho nhỏ trong Tuần Lý viện mà thôi, sinh hoạt của cả nhà nàng có chút khó khăn. Thế nhưng điều khác biệt duy nhất với gia đình khác chính là vào lúc đó nàng đã bắt đầu học phụ thân nghiệm thi rồi.
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi đột nhiên hỏi, "Tôn phu nhân có phải còn một vị ca ca hay không?"
Đáy mắt Tôn Mộ Khanh sáng lên, "Làm sao Tần cô nương biết được?"
Tần Hoan đảo mắt rồi cong môi, "Ban nãy lúc đi dạo ở phía sau thì nghe thấy trong viện có chút động tĩnh, ban đầu ta còn tưởng rằng có người bên trong. Chẳng bao lâu sau thì Đổng thúc đi tới, nói bên trong giam giữ mấy con chó mà ca ca của Tôn phu nhân mang đến."
Tôn Mộ Khanh gật đầu, trái lại hắn không hỏi nhiều về việc này mà chỉ gật đầu nói, "Phải, sư tẩu đúng thật là có một người ca ca, trước kia ta có gặp qua một lần. Bạch công tử viết chữ cực kỳ đẹp, ta còn nhớ rõ ngày đó lúc ta gặp mặt thì Bạch công tử một mình đứng viết chữ, mấy người chúng ta đều ở bên cạnh quan sát. Ta còn nghe nói trước đây có một lần tay phải của Bạch công tử vô tình bị thương cho nên hiện tại mới đổi sang viết bằng tay trái. Ban đầu trưởng bối trong nhà cực kỳ lo lắng, thế nhưng không ai ngờ đến là Bạch công tử chỉ trong vòng nửa tháng đã khiến cho tay trái viết ra chữ không thua kém tay phải bao nhiêu. Chuyện này lúc ấy đã truyền qua truyền lại, thậm chí còn được phu tử nhắc đến nữa..."
Tần Hoan gật đầu rồi chau mày, "Tôn phu nhân có thích chó không? Hay là Bạch công tử thích chó? Hay là Tôn thần y thích?"
Đổng thúc nói Bạch công tử tặng chó đến, thế nhưng chỗ này là nơi Tôn phu nhân dưỡng bệnh cho nên không có lý nào mà đang yên đang lành lại mang chó đến đây cả, nhất định là phải có người thích thì mới tặng đến đây. Tôn Mộ Khanh nghe thấy thế liền chau mày, "Chuyện này thì ta không biết, lúc ta gặp bọn họ thì tuổi tác ta còn nhỏ, lại không phải lúc nào cũng ở chung một chỗ, có vẻ như không nghe thấy ai nói là thích nuôi thú cưng gì cả. Có điều cũng có thể là do ta không biết, mà chuyện nuôi thú cưng này cũng có thể là sau này mới yêu thích không chừng."
Tần Hoan nghe thế thì cũng thấy có lý, sau đó đột nhiên lại nhớ ra người mà nàng gặp đêm hôm qua, "Tôn thần y còn chữa bệnh cứu người cả ở chỗ này sao? Đêm qua lúc ta đi cùng Lục tỷ tỷ ra ngoài lấy đồ thì gặp được một người tóc tai bù xù, sau này Đổng thúc nói đó là một người bệnh lưu trú ở trong trạch viện này, bởi vì người đó thần trí có chút không bình thường cho nên mới chạy từ trong viện ra ngoài.
Tôn Mộ Khanh hơi kinh ngạc, "Có chuyện này sao? Có làm các cô nương sợ không?"
Tần Hoan lắc đầu, Tôn Mộ Khanh lại nói, "Ta cũng là hôm qua mới tìm đến đây cho nên cũng không biết những chuyện này. Có điều Hạo Nguyệt sư huynh năm đó chính là đệ tử cực kỳ xuất sắc của sư phụ, sau này mặc dù đã sớm rời núi thế nhưng sư phụ vẫn luôn thường xuyên nhắc đến huynh ấy ở trước mặt ta. Y thuật của huynh ấy cao tuyệt, cao hơn ta nhiều, hiện tại huynh ấy trị bệnh cứu người cũng là lẽ thường thôi."
Tần Hoan tán thưởng, "Xuất thân từ Dược Vương cốc cũng thật sự là khác biệt..."
Tôn Mộ Khanh cười cười, "Cửu cô nương chê cười rồi, những chuyện này đều là sứ mệnh của đại phu thôi."
Vừa đi vừa trò chuyện, hai người đi dọc theo con đường chính từ trung đình hướng về phía Đông, cây cổ thụ cao chọc trời mọc liên tiếp nhau tỏa bóng xuống dưới. Tuyết đọng đầy trên mái nhà lẫn tán cây càng khiến cho cả tòa trạch viện thêm tối tăm trang nghiêm. Tần Hoan hà hơi thổi ra một làn khói trắng, nàng nhìn xung quanh một vòng rồi ói, "Tôn thần y sao lại muốn mua trạch viện ở chỗ này? Tòa viện này lớn như vậy mà bọn họ chỉ có mỗi 2 người, bình thường ở đây cũng sẽ thấy quạnh quẽ."
Tôn Mộ Khanh nghĩ nghĩ, "Cái này thì ta lại không hỏi, có thể là do sư tẩu bị bệnh nên ta với sư huynh lại ít trò chuyện hơn so với ngày xưa. Hôm qua đến gặp cũng không nói chuyện gì quá lâu, về sau ta nói đến việc có mấy bằng hữu đang ở nhà trọ Trường Phúc, còn nói trong đó có một người có ân với ta, cho nên sư huynh nói dù sao tòa trạch viện này cũng để không, chi bằng để cho các ngươi qua đây ở tạm. Nói ra thì ta và huynh ấy cũng không tán gẫu nhiều lắm, tòa trạch viện này quả thật có hơi lớn, thế nhưng có thể là sư huynh thích khí hậu bên này. Chỗ này ở dưới đỉnh Thần Nữ, có truyền thuyết nói là trên đỉnh Thần Nữ thật sự có Thần nữ ở đó, nhờ sự bảo hộ của Thần nữ nên dân chúng xung quanh không bệnh tật không tai họa..."
Tôn Mộ Khanh nói xong liền nở nụ cười, "Khiến cho Cửu cô nương chê cười rồi, người học y vốn không nên tin những thứ này."
Tần Hoan lắc đầu, "Người học y thì cũng chỉ là người bình thường, tin vào may mắn thì cũng không có gì xấu cả. Hiện tại trời đã vào đông, nếu như mùa hè thì chỗ núi Vân Vụ này chắc chắn cũng sẽ cực kỳ mát mẻ. À phải rồi, Tôn thần y đến đây vào nửa năm trước đúng không?"
"Phải, sư huynh nói ngày trước vốn là định dẫn sư tẩu đến Ích Châu dưỡng bệnh, thế nhưng sư tẩu thích mát mẻ, cho nên vừa qua xuân đến mùa hè liền dẫn nàng đi về phía Nam. Sư tẩu lại không thích ngồi thuyền cho nên không đi qua sông Nhạn, chỉ đi loanh quanh mấy chỗ núi Vân Vụ thôi, sau này sư tẩu đến chỗ đỉnh Thần Nữ này, thấy rừng trúc mọc dài thành biển mát rượi hợp lòng người cho nên mới thích ở đây. Sư huynh thấy thế liền cho người đi tìm trạch viện, sau đó chỉ có mỗi tòa trạch viện chỗ này là có vị trí hợp với sở thích của hai người họ nhất."
Tần Hoan nghe Tôn Mộ Khanh nói thì liền quay đầu nhìn về phía Tây Bắc, tối qua lúc mọi người đến thì tuyết lớn rồi gió to cực kỳ lạnh giá, toàn bộ đỉnh núi còn có thêm cả sương mù giăng kín thành ra tầm nhìn ở chỗ này cực kỳ hạn hẹp. Hiện nay tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng dần lên cao nên có thể nhìn xa được khoảng 10 dặm.
Tần Hoan chỉ nhìn một cái liền nhìn thấy một đỉnh núi cao ở phía Tây Bắc. Bách Thảo viên vốn là trải dài từ dưới lên đến khoảng lưng chừng núi, nếu đi tiếp lên phía trên khoảng vài đặm đường lại gặp thêm một đỉnh núi cao chọc trời khác, giống như một cây măng bằng đá to khổng lồ. Mà bởi vì trên mặt đá có những vết lồi lõm nên nhìn mơ hồ cứ như phác họa ra hình người, còn mây trôi lững lờ trên đỉnh kia lại giống như một cái khăn che mặt, mơ hồ che khuất dung mạo mỹ lệ của Thần nữ...
Tần Hoan cũng không tin vào quỷ thần, thế nhưng trước đây nàng cũng thường xuyên theo phụ thân và mẫu thân vào đền chùa bái Thần bái Phật, mọi sự cứ xin một chút may mắn thì cũng chẳng có gì là xấu. Mà tòa trạch viện chỗ này nằm ở trong rừng trúc ở lưng chừng núi, phong cảnh tốt, không khí tươi mát chưa nói, mà xung quanh thật sự yên tĩnh khiến lòng người vui vẻ, đúng thật là một chỗ tốt để tịnh dưỡng bệnh tật. Cũng không biết chủ nhân trước đây của trạch viện này phải dụng tâm thế nào thì mới xây dựng được nên.
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng bao lâu sau đã đến một khoảng sân cực kỳ rộng rãi. Tần Hoan ngước mắt lên nhìn thì thấy trên cửa được khắc 2 chữ 'Nhân Tâm', đương nhiên chính là chủ viện nơi ở của Tôn Hạo Nguyệt.
"Chính là chỗ này, sư huynh và sư tẩu cùng ngụ ở trong này."
Tôn Mộ Khanh vừa dứt lời thì trong viện có một bà vú mặt tròn đi ra. Bà vừa đi ra ngoài nhìn thấy người đến là Tôn Mộ Khanh và Tần Hoan thì sửng sốt, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại kịp, "Là... Là biểu thiếu gia?"
Tôn Mộ Khanh vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, không biết sư huynh đang làm gì? Ta đến thăm huynh ấy."
Bà vú vội vàng gật đầu, "Vâng vâng vâng, hiện tại nô tỳ đi thông bẩm ngay, xin biểu thiếu gia chờ cho chút."
Bà vú này cũng không quen biết Tần Hoan, lại liếc mắt nhìn Tần Hoan một cái rồi mới vào cửa. Tôn Mộ Khanh nhìn Tần Hoan rồi cong môi cười, "Sư huynh không thích nói chuyện, đợi chút nữa Cửu cô nương gặp rồi thì đừng nên chê trách."
Tần Hoan gật đầu, "Đó là đương nhiên chỉ sợ ta đi theo lại quấy rầy Tôn công tử hàn huyên thôi."
"Sao có thể cứ!" Tôn Mộ Khanh xua tay, "Sư huynh cả ngày đều bận rộn, có điều phần lớn thời gian đều là ở bên cạnh sư tẩu. Sư tẩu bị bệnh thì sư huynh liền không muốn rời tẩu ấy nửa bước..."
Tần Hoan nghe vậy thì thầm ngưỡng mộ. Trước đây lúc nàng học y thì cũng đã chứng kiến không ít cặp phu thê bởi vì một người bị bệnh nặng mà sinh ra rất nhiều chuyện. Nếu như thê tử nhà phú quý nhân gia bị bệnh, cho dù trước đây 2 người có ân ái bao nhiêu thì sau này phu quân nàng ta cũng sẽ nạp thiếp tái giá. Còn nếu như gia đình thuộc loại nghèo khổ tầm thường thì lại càng thê thảm hơn, thê tử bị bệnh sẽ liên lụy cho cả nhà, mà con người dù sao cũng phải sống qua ngày, có bao nhiêu người chịu đựng được sự hành hạ của bệnh tật và nghèo đói mà lại vẫn có thể đồng lòng đồng dạ?
Tần Sâm và Diêu Tâm Lan ban đầu cũng khiến cho mọi người tưởng rằng bọn họ phu thê tình thâm, thế nhưng càng về sau thì trong lòng Tần Sâm lại có người khác, còn Hạo Nguyệt sư huynh và Tôn phu nhân thì sao? Nhớ lại hôm qua việc đầu tiên khi Tôn Hạo Nguyệt về đến nhà chính là hỏi thăm tình trạng của phu nhân. Trong lòng Tần Hoan có thêm chút khẳng định, Tôn Hạo Nguyệt đối xử với Bạch Phi Yên đương nhiên không giống với Tần Sâm.
"Biểu thiếu gia, thiếu chủ nhân mời người vào trong..."
Bà vú ban nãy rất nhanh đã chạy ra, Tôn Mộ Khanh cười cười, nói cám ơn một tiếng rồi đi vào bên trong. Vừa vào đến nơi đã thấy Tôn Hạo Nguyệt đứng ở cửa chờ sẵn Tôn Mộ Khanh, Tôn Mộ Khanh thấy thế liền hỏi, "Sư huynh, ta đến có quấy nhiễu không?"
Tôn Hạo Nguyệt lắc đầu, đương nhiên cũng nhìn thấy được Tần Hoan cùng đi theo đến đây, Tôn Mộ Khanh tiếp tục nói, "Ta dẫn Cửu cô nương cùng đến thăm huynh, vị này chính là Cửu cô nương của Tần gia, chính là người trước đây ta nói có ơn với ta."
Tần Hoan nghe thấy thế liền cảm thấy trong lòng có hơi ái ngại, nàng cũng chỉ cho Tôn Mộ Khanh mấy chục lượng tiền lộ phí thôi, vậy mà vào trong miệng hắn lại biến thành đại ân.
"Tần Hoan xin chào Tôn thần y."
Tần Hoan nhún người, Tôn Hạo Nguyệt gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ từ bi trắc ẩn, mặc dù trên mặt không có quá nhiều ý cười thế nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy quá lạnh lùng, "Cửu cô nương không cần phải đa lễ, mời vào trong ngồi thôi."
Cửa chính đường mở ra, Tôn Hạo Nguyệt nghiêng người mời vào trong, Tôn Mộ Khanh vẫn cười nói như mọi khi. Suy cho cùng 2 người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mặc dù tuổi tác Tôn Hạo Nguyệt lớn hơn Tôn Mộ Khanh vài tuổi, thế nhưng Tôn Mộ Khanh lại coi Tôn Hạo Nguyệt như người một nhà, vì thế lời nói và việc làm cũng hơi có chút tùy ý, "Sư huynh đang làm gì thế? Sư tẩu đâu? Ta đến đây rồi dù sao cũng phải bái kiến sư tẩu."
"Ta đang mài thuốc, sư tẩu đệ vẫn đang ngủ."
Tôn Mộ Khanh hơi tiếc nuối, "A, vậy ta đến không đúng lúc rồi."
Tôn Hạo Nguyệt nhìn vào mắt Tôn Mộ Khanh, tựa như nhìn ra được vẻ tiếc nuối của Tôn Mộ Khanh, hắn lại lên tiếng, "Khó khăn lắm nàng mới có thể ngủ lại, đừng đi quấy nhiễu nàng. Có điều đã mười mấy năm nay đệ không gặp nàng rồi, lần này đến đây mà vẫn không gặp được nữa thì cũng không hay lắm. Đệ đi theo ta..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]