Người đó có vẻ như đã đứng ở đó từ lâu, thế nhưng vừa rồi mấy người Tần Hoan vẫn chưa hề phát hiện ra, hiện tại đèn trong tay họ chiếu qua mới xua đi bóng đêm, hình ảnh người đó mới được hiện ra rõ ràng hơn một chút.
Bóng đêm đen như mực, người đó tóc tai bù xù như ma quỷ, ánh mắt lại càng thâm trầm khiến người ta khiếp sợ. Phục Linh theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Tần Hoan, còn Vãn Hạnh lại đứng chắn trước người Tần Hoan. Lúc này đột nhiên Tần Hoan lại hơi ngạc nhiên nhìn sang Vãn Hạnh.
Tần Sương cũng tiến đến đứng sát bên cạnh Tần Hoan, cả đoàn 6 vị cô nương tụ lại một chỗ, còn bóng dáng ở phía xa xa kia lại không biết là người hay là quỷ.
Đứng cách khoảng 7-8 trượng, người nọ chỉ mặc mỗi 1 lớp áo mỏng, thân hình cao gầy, tóc đen tán loạn che hết hơn một nửa gương mặt. Thế nhưng đôi mắt đằng sau lớp tóc kia lại cực kỳ âm trầm u ám, chính bởi như vậy, ở giữa đêm khuya trong tòa nhà cũ này lại càng khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Hắn nhìn chòng chọc vào mấy người Tần Hoan, tựa hộ như chỉ nháy mắt tiếp theo thôi sẽ nhào đến...
Tần Sương ngừng thở, túm chặt lấy cánh tay Tần Hoan, một cử động nhỏ cũng không dám. Giống như đối mặt với một con hổ dữ hung hãn, người ta vừa sợ hãi nhưng cũng không dám chạy trốn, sợ là vừa mới cử động sẽ khiêu khích cho nó phát điên lên mà công kích chính mình.
Gió lạnh gào thét phất qua, ánh đèn chớp lóa lúc sáng lúc tối càng khiến cho cảnh tượng lúc này thêm kinh tâm động phách. Cũng không biết là trải qua bao nhiêu lâu, phía sâu trong trạch viện đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân khiến cho cảnh tượng im lặng đáng sợ này bị phá vỡ. Bóng dáng kia cũng động động, đám người Tần Hoan theo bản năng lui về sau một bước, thế nhưng người kia chỉ quét mắt nhìn đám người Tần Hoan một cái rồi sau đó xoay người chạy vụt đi. Tần Hoan thoáng kinh ngạc, bóng người đó thực ra là chạy về hướng cửa chính của Bách Thảo viên...
Người đó không phải chạy về phía mình cho nên cơ thể cứng đờ của Tần Sương giờ mới khẽ buông lòng, mà tiếng bước chân bên trong viện cũng tiến đến đây ngày một gần. Chẳng bao lâu sau mấy người Tần Sương đã nhìn thấy Đổng thúc đang xách đèn lồng chạy về hướng này.
Phía sau ông ta là 2 bà vú già và 2 nam bộc, trên mặt có vài phần lo lắng, ánh mắt đang quét sang khắp bốn phía để tìm kiếm. Đổng thúc vừa nhìn thấy mấy người Tần Hoan thì ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại nhìn vào một bà vú ở sau lưng rồi đi về hướng Tần Hoan, "Tần cô nương? Sao mọi người lại ở đây..."
Thấy người đến là Đổng thúc nên tinh thần Tần Sương cũng buông lỏng hơn rất nhiều, nghe vậy vội nói, "Bọn ta đến xe ngựa lấy đồ."
Đổng thúc chạy không kịp thở, nghe thấy thế thì trong mắt lộ ra vẻ giật mình, "Mấy vị cô nương ở có nhìn thấy một người từ chỗ này chạy ra ngoài không?"
Tần Hoan mím môi, còn Tần Sương lại mau mồm mau miệng, "Có thấy! Dọa bọn ta sợ chết khiếp, người đó tóc tai bù xù chẳng biết là loại người gì, người đó chạy ra hướng cửa chính rồi..."
Mặc dù chỗ này ở cách cửa phủ không xa thế nhưng vẫn phải đi vòng qua một đoạn hành lang gấp khúc, Tần Sương nói như vậy thì Đổng thúc nhẹ nhàng thở hắt ra. Ông liếc nhìn mấy người đằng sau một cái, bốn người đó liền gật đầu rồi vội vàng chạy về hướng cửa phủ.
Gió lạnh thổi vù vù vào mặt Tần Hoan khiến cho mặt nàng đông lạnh đau đớn. Thế nhưng nàng không thể nào quên được bóng dáng mình vừa mới nhìn thấy kia. Đây là tòa trạch viện mà Tôn sư huynh mua để cho phu nhân dưỡng bệnh, đang yên đang lành sao lại có người như vậy chạy đến?
Ngay lúc trong lòng tràn ngập nghi vấn thì Đổng thúc lên tiếng, "Đây là người bệnh của thiếu chủ nhân, người đó thần trí có chút không rõ ràng, bình thường đều nhốt bên trong viện, ban nãy lúc đưa cơm quên không đóng cửa kỹ cho nên hắn mới thừa cơ chạy ra."
Nghe thấy thế thì Tần Sương cũng thở phào, "Hóa ra là như vậy, ta bảo mà, chẳng trách tóc tai bù xù nhếch nhác như thế."
Đổng thúc hơi thấy có lỗi, "Đúng là như thế, không dọa đến mấy vị cô nương chứ?"
Tần Sương xua tay, "À chuyện này thì không đâu..."
Đổng thúc cũng thở phào, "Vậy là tốt rồi, bên ngoài quá lạnh, mấy vị cô nương mau trở về phòng đi thôi."
Tần Sương gật đầu rồi kéo Tần Hoan một cái. Tần Hoan cũng nhún người chào, Đổng thúc cười cười nhìn các nàng xoay người về phòng.
Tần Hoan đi chậm thì Tần Sương cũng đi chậm theo, mặc dù đã xác minh được không có gì ma quỷ ở đây thế nhưng tình huống vừa rồi vẫn làm cho mấy người lo sợ. Tần Sương vừa đi vừa nói, "Không ngờ đến trong trạch viện này lại có người bệnh ở. Vậy mà Tôn thần y lại để cho người bệnh ở lại nhà mình, các đại phu bình thường chắc chắn sẽ không làm được như vậy..."
Giọng nói Tần Sương tràn đầy cảm động, trong lòng Tần Hoan cũng ngầm đồng ý. Mặc dù ở Dược Vương cốc có giáo huấn là phải hành y tế thế, thế nhưng không phải ai cũng được như Tôn Hạo Nguyệt. Nghĩ đến đây Tần Hoan không khỏi thêm phần bội phục đối với vị sư huynh này.
Đang mải nghĩ ngợi thì đằng sau có mấy tiếng động truyền đến từ phía xa xa, Tần Hoan ngừng chân rồi quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thì thấy 2 người vú già đang kẹp chặt người bệnh vừa mới bỏ chạy kia đi vào, 2 nam bộc đi đằng sau hỗ trợ, Đổng thúc lại soi đèn đi đằng trước. Thế nhưng bọn họ lại đi về con đường khác, chính là đang đi về phía Đông viện kia.
Tần Sương cũng ngừng lại nhìn, thế thế thì khẽ nói, "Cũng may mà đã bắt trở về rồi, cứ như thế chỉ sợ người bệnh kia sẽ đả thương người khác."
Vãn Tình ở bên cạnh cũng xoa xoa ngực, "Phải đó, chỉ sợ phát điên thôi..."
Vừa nghe thấy 2 chữ 'phát điên' này thì Tần Hoan ngay lập tức nghĩ đến Diêu Tâm Lan. Lúc nàng rời đi rồi cũng không thể làm rõ được rốt cuộc thì Diêu Tâm Lan có thật sự có triệu chứng phát bệnh gì hay không. Nếu như không có thì đương nhiên là quá tốt, thế nhưng lỡ có một lúc nào phát bệnh rồi thì sẽ phải chữa như thế nào đây?
Những sách thuốc mà Tần Hoan đã từng đọc cũng không phải là ít, thế nhưng không hề phát hiện ra chỗ nào viết về cách trị bệnh điên, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy nói dùng phương pháp châm cứu để trị bệnh này thôi. Thế nhưng Tần Hoan cũng không am hiểu thuật châm cứu lắm, nếu so sánh thì về dùng thuốc mà bắt mạch thì nàng giỏi hơn một chút.
Nhìn bóng dáng mấy người Đổng thúc biến mất ở phía xa, đột nhiên trong đầu Tần Hoan lại nảy ra một ý nghĩ. Nếu như vị Hạo Nguyệt sư huynh này có thể chữa được bệnh điên thì nàng có nên đến thỉnh giáo hắn đôi chút không? Chưa nói là vì Diêu Tâm Lan, nếu có thể biết thêm nhiều chút thì sau này gặp phải người khác bị bệnh thì nàng cũng biết được phải chữa như thế nào...
Thế nhưng khi ý nghĩ này nảy lên thì nàng lại lắc đầu ngay lập tức, đừng nói bỗng nhiên đến thỉnh giáo là có phần cực kỳ đường đột, mà nếu như để Tôn Mộ Khanh và Tôn Hạo Nguyệt nhìn ra được nàng từng học y tại Dược Vương cốc thì đúng là không ổn rồi.
Thở dài một hơi, sau đó rất nhanh nàng đã áp chế lại suy nghĩ này rồi.
"Đi thôi." Đổng thúc đã đi khỏi đây, Tần Sương liền xoay người lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó lại nói, "Xem ra không để cho chúng ta đi loạn cũng đúng, cũng không biết trong nhà này có còn người bệnh nào khác ở lại không..."
Tần Sương vừa nói xong thì cũng khiến cho mấy người Vãn Tình lo sợ, nếu như có thêm mấy người bệnh điên nữa thì thật sự có chút nguy hiểm. Tần Hoan lại lắc đầu, nàng không biết trong tòa trạch viện này có còn chứa người bệnh nào khác nữa không, thế nhưng nàng cảm thấy trận tuyết này không hề có xu hướng dừng lại. Nếu tuyết cứ tiếp tục rơi xuống như thế thì thật sự không biết bọn họ phải bị kẹt lại chỗ này bao nhiêu lâu.
Lúc quay về phòng thì đôi bàn tay Tần Hoan đã lạnh toát đến phát đau, Tần Sương lề mề đôi chút, sau đó lại xấu hổ nói, "Chuyện này... Cám ơn ngươi..."
Tần Hoan khoát tay, "Về ngủ sớm đi."
Tần Sương đáp lại một tiếng, sau đó mới dẫn Vãn Tình và Tú Vân trở về phòng mình. Phía bên này Phục Linh dở khóc dở cười nói, "Lục tiểu thư hiện tại cũng học được nhiều điều hay, dáng vẻ này của nàng đâu còn giống với cái người trước đây đã từng đẩy tiểu thư vào trong hồ chứ."
Tần Hoan vào phòng xong mới thấy ấm áp được đôi chút, nàng xoa xoa bàn tay rồi nói, "Có thể học hỏi được thì càng tốt, trước kia không có ai dạy nàng tử tế cả." Không chỉ có không ai dạy mà lại còn xúi giục nàng để gây xích mích.
Phục Linh cười rồi nói, "Phải, hiện tại là rất tốt, chỉ hy vọng sau này nàng ta đừng khinh suất nữa. Nô tỳ vẫn còn nhớ kỹ những ân oán năm xưa đó, nếu hiện tại nàng ta đối xử tốt với tiểu thư thì thôi, chứ nếu như không tốt thì nô tỳ sẽ tính cả thù mới nợ cũ vào cùng một lượt." Phục Linh xả giận xong rồi đi ra cửa lấy thêm than bỏ vào trong chậu.
Trong phòng có chút mùi than, Tần Hoan liền mở túi thuốc đem theo bên mình ra rồi ném thật nhanh cây thương truật và trần bì vào trong chậu. Chẳng bao lâu sau trong phòng tỏa ra mùi thuốc đông y và mùi trần bì ngào ngạt. Phục Linh mở cửa sổ nhìn thoáng qua trận tuyết lớn ở bên ngoài rồi thở dài, "Tuyết này sao vẫn chưa ngừng rơi chứ, nếu đường ở đằng trước có chỗ nào đó phong tỏa thì không tốt lắm."
Tần Hoan cũng đang lo lắng vấn đề này, nàng vừa đảo mắt thì thấy Vãn Hạnh vẫn trầm ổn đứng ở bên cạnh. Lâu như vậy mà nàng ta chẳng nói một câu nào, đột nhiên Tần Hoan lại nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy Vãn Hạnh bảo hộ trước người mình, trong lòng nàng ấm áp hẳn lên, ngoắc ngoắc tay về phía Vãn Hạnh, "Vãn Hạnh, ngươi qua đây..."
Vãn Hạnh chỉ cho là Tần Hoan có cái gì đó phân phó nên vội vàng đi đến trước mặt Tần Hoan, "Tiểu thư..."
Tần Hoan thở dài, "Em không cần phải câu nệ như vậy, em nhìn Phục Linh kìa, mặc dù bọn ta là chủ tớ thế nhưng vào trong phòng rồi thì cứ tự tại một chút. Mặc dù em đi theo ta hơi muộn thế nhưng so sánh với Phục Linh thì cũng không thua kém gì cả, đều là người mà ta tín nhiệm và thân cận nhất. Ta biết em không thích nói nhiều thế nhưng thấy em cứ cúi đầu đứng mãi ở 1 chỗ thì lại thấy em quá gò bó bản thân rồi."
Vãn Hạnh vẫn đang cúi đầu, nghe thấy thế lại cố đứng thẳng lưng, mãi một lúc sau mới lên tiếng, "Nô tỳ biết rõ."
Tần Hoan biết nếu đã thành thói quen rồi thì trong phút chốc đương nhiên không thể thay đổi ngay được cho nên mới không nói gì thêm nữa. Phục Linh ở bên cạnh thấy thế thì cũng đi qua giữ chặt lấy cánh tay Vãn Hạnh, "Muội muội tốt, tiểu thư nhà chúng ta là người cực kỳ hiền lành, đôi khi ta còn chọc ghẹo tiểu thư nữa vậy mà tiểu thư không hề tức giận chút nào. Ngươi đến với tiểu thư thì 3 người chúng ta chính là người 1 nhà rồi, không cần phải quá hà khắc."
Vãn Hạnh gật gật đầu, giọng nói lại có chút không vui, "Vâng, nô tỳ đã biết..."
Phục Linh nhìn Vãn Hạnh xong lại thở dài, nàng vỗ nhẹ lên cái trán đơ như khúc gỗ của Vãn Hạnh, "Ta nói chuyện với muội sao muội lại dùng từ nô tỳ? Sau này chúng ta chính là tỷ muội, phải đồng lòng hầu hạ tiểu thư thì mới đúng."
Vãn Hạnh bị vỗ trán kêu 'bốp' một cái, nàng mấp máy môi, "Vâng, ta biết rồi..."
Lúc này Phục Linh mới cong môi cười, Tần Hoan thấy thế cũng cười cười.
Bởi vì tuyết rơi nên trời rất lạnh, ngay lập tức Tần Hoan đã rửa mặt đi ngủ. Tần Hoan ngủ trên giường, còn 2 người Phục Linh thì ngủ trên sập nhỏ trong phòng. Có thể do hơi ẩm thấp trong phòng còn chưa tan hết, hoặc cũng có thể do tối nay bị giật mình nên Tần Hoan cảm nhận rõ ràng được sự cực kỳ mệt mỏi của cơ thể, thế nhưng khi đặt lưng xuống rồi thì nàng lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ. Trong phút chốt đột nhiên nàng lại nhớ đến người bị bệnh điên tóc tai bù xù kia.
Rõ ràng lúc đó người kia là muốn chạy ra cửa, có thể là muốn chạy trốn, thế nhưng Đổng thúc nói thần trí hắn không rõ. Nhưng nếu đã là người thần trí không rõ thì làm sao có thể tìm ra được cửa phủ?
Nghĩ như vậy đáy lòng Tần Hoan liền sinh ra chút nghi vấn.
Theo kinh nghiệm trước kia của nàng, nàng đã nghĩ đến chuyện gì thì chuyện đó phải được giải thích một cách hợp lý, còn nếu như vô lý thì chắc chắn sẽ là giả. Thế nhưng lý do gì khiến cho Đổng thúc phải nói dối? Mà nếu như người đó không phải là người bệnh thì sẽ là người nào?
Tần Hoan nhắm mắt lại rồi thở dài, chỉ nghi ngờ không biết có phải bản thân mình đã hình thành thói quen đa nghi quá không. Tôn sư huynh xuất thân từ Dược Vương cốc, cũng có danh hào thần y ở thôn Tam Nguyên, mặc dù tòa trạch viện này có chút hoang vắng khiến người ta khiếp sợ thế nhưng hắn chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]