🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 125: Âm mưu của Yến Trì

Giọng nói nghiêm túc của Thái trưởng Công chúa vừa dứt thì Tần Hoan là người đầu tiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Ở bên cạnh, Nhạc Thanh lại càng không dám tin mà đứng bật dậy, "Cái gì?! Nhận Cửu cô nương làm nghĩa nữ?!"

Nhạc Thanh cảm thấy máu nóng xông thẳng lên não, định nói gì đó thế nhưng trong đầu lại rối như tơ vò. Nếu như đối mặt với người khác thì thôi, thế nhưng giờ là tổ mẫu ruột của mình, hắn lại rõ rành rành nghe thấy được lời tổ mẫu nói... Chuyện này là phụ thân mẫu thân lẫn tổ mẫu của chính mình quyết định, Nhạc Thanh biết chuyện mà cả ba người bọn họ cùng nhau quyết định thì không có cách nào sửa đổi được nữa.

Thái trưởng Công chúa nhìn Nhạc Thanh, có chút thương tiếc thế nhưng vì vậy mà lại càng củng cố thêm cho quyết định của mình. Ở bên này Tần Hoan cũng đã phục hồi lại tinh thần sau khi kinh động, "Thái trưởng Công chúa... Chuyện... chuyện này sao con có thể..."

Thái trưởng Công chúa cầm chặt Tần Hoan tay, "Con sắp tới đã phải về kinh rồi, lần này đi cũng chẳng biết bao giờ có thể gặp lại. Từ Cẩm Châu đến kinh thành xa xôi nghìn dặm, chúng ta cũng chẳng giúp được gì, mà cũng chẳng có lý do gì để giúp đỡ con cả. Chuyện này là ta đã thương lượng với 2 người Nhạc Quỳnh, con cũng đừng cự tuyệt, chuyện này để cho Hoắc Tri phủ làm nhân chứng, quyết định vào 2 ngày sau đi."

Tần Hoan muốn nói lại thôi, "Thái trưởng Công chúa, chuyện... chuyện này không thích hợp..."

Thái trưởng Công chúa hừ nhẹ một tiếng, "Thế nào gọi là không thích hợp? Chuyện mà ta quyết định dù có là đương kim Thánh thượng thì cũng không được nói mấy từ không thích hợp. Theo lý mà nói thì Hầu phủ thu nhận nghĩa nữ đương nhiên là phải tổ chức đại yến, có điều tính tình con chắc chắn sẽ không đồng ý làm lớn, với lại thời gian gấp rút nên không cần đại yến nữa, chỉ cần Hoắc Tri phủ ra mặt rồi nói với Tần phu nhân một tiếng, sau đó thiết yến ở Hầu phủ rồi mời Tần phu nhân và Nhị ca kia của con đến là được. Mặc dù phụ mẫu con không còn nữa nhưng vẫn còn người thân trong tộc, nói là thu nghĩa nữ nhưng cũng không phải cho con họ Nhạc, con vẫn là Cửu cô nương của Tần phủ, chỉ là Nhạc gia chúng ta có thêm một Tứ cô nương thôi, con thấy thế nào?"

Cảm xúc trong lòng Tần Hoan lúc lên lúc xuống, đương nhiên nàng hiểu được ý của Thái trưởng Công chúa. Không phải cho nàng sửa họ, cũng không cần quan phủ lập hồ sơ nhập vào gia phả Nhạc thị mà chỉ là cho nàng một thân phận, một thân phận nghĩa nữ của An Dương Hầu phủ cho nàng có nơi để dựa vào.

Tần Hoan mím chặt môi, "Thái trưởng Công chúa, người và Hầu gia phu nhân quan tâm con như vậy đã đủ nhiều rồi, con không thể quá tham lam..."

Trong lòng Tần Hoan hơi hoảng loạn, nàng không nghĩ đến nhanh như vậy mà Thái trưởng Công chúa và vợ chồng Giang thị đã ra quyết định như vậy. Đúng thật là nàng cần có nơi để nhờ cậy, thế nhưng nghĩ đến mục đích hồi kinh của nàng thì đột nhiên lại bất an. Đến lúc đó nếu lỡ như này có sơ xuất gì thì cũng không biết có liên lụy đến Hầu phủ hay không, dù sao đó cũng là vụ án mà Thiên tử đã định luận vững chắc rồi.

Thái trưởng Công chúa lắc đầu, "Đây không phải là con tham hay không, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Tần Hoan còn định nói nữa nhưng Thái trưởng Công chúa đã nghiêm nghị nhìn nàng, "Chẳng lẽ con chướng mắt Hầu phủ?"

Tần Hoan cười khổ, "Đương nhiên không phải, chỉ là..."

"Không có chỉ là gì hết, chuyện này ta quyết định, người khác không được phép chất vấn, ngay cả con cũng không thể." Nói xong thì Thái trưởng Công chúa nhìn sang Nhạc Quỳnh rồi nói, "Quyết định vào ngày kia đi, bảo Giá Nhi từ trong quân đội quay về đây, đến lúc đó Hoắc Đại nhân cũng cùng đến đây."

Hoắc Hoài Tín vội cười nói, "Vâng vâng vâng, nghe lời Thái trưởng Công chúa."

Thái trưởng Công chúa gật đầu, "Chút nữa bảo Quỳnh Nhi chuẩn bị lễ vật, sáng sớm ngày mai ngươi đến Tần phủ một chuyến."

"Hạ quan đã hiểu, xin Thái trưởng Công chúa cứ yên tâm."

Hoắc Hoài Tín cam đoan, Thái trưởng Công chúa lại nhìn một vòng người trên bàn, "Được rồi, mọi người dùng cơm đi."

Vừa dứt lời thì Giang thị vội vàng gắp thức ăn cho Thái trưởng Công chúa. Tần Hoan vẫn còn đang ngây ngốc, Thái trưởng Công chúa vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng rồi không nói thêm gì nữa. Còn phía bên này, Nhạc Ngưng kéo tay Tần Hoan nói, "Lần này ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ rồi."

Tần Hoan nghe thế liền cười khổ một cái, nhất thời không biết phải nói cái gì. Nhạc Ngưng vừa gắp đồ ăn cho Tần Hoan vừa nói, "Được rồi, không cần phải cười khổ, phụ thân và mẫu thân vốn đã yêu thương ngươi giống như nữ nhi ruột thịt rồi, hiện tại chẳng qua là trở nên danh chính ngôn thuận hơn một chút mà thôi. Như vậy sau này ta đến tìm ngươi chơi đùa cũng hợp tình hợp lý."

Trong lòng Tần Hoan hơi bi ai, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Thái trưởng Công chúa thấy thế cũng gắp đồ ăn cho nàng, Tần Hoan vội đỡ lấy, lúc này Thái trưởng Công chúa mới khẽ cười.

Đối với mọi người mà nói thì đây cũng là một việc vui, lại cộng thêm có Hoắc Hoài Tín ở đây thốt ra toàn là lời hay ý đẹp. Rất nhanh không khí trên bàn ăn cũng sôi nổi hẳn lên, mặc dù Nhạc Thanh ăn cơm thế nhưng biểu cảm cũng cứng ngắc như đá. Bữa ăn này của hắn đúng thật là nuốt xuống mà không cảm nhận được mùi vị gì.

Cơm nước xong xuôi, Thái trưởng Công chúa kéo tay Tần Hoan quay về viện của mình, Giang thị và Nhạc Quỳnh lại kéo Hoắc Hoài Tín đi bàn bạc chuẩn bị lễ vật với chi tiết yến tiệc. Yến Trì ra khỏi Hầu phủ để làm việc, còn Nhạc Thanh buồn bực quay về viện của mình.

Tần Hoan và Nhạc Ngưng cùng đỡ Thái trưởng Công chúa đi, trong lòng Tần Hoan vẫn hơi bất an, "Thái trưởng Công chúa, con biết người và Hầu gia phu nhân sợ con không có nơi trông cậy bị người ta bắt nạt, thế nhưng tất cả cũng không phải nhất định sẽ như vậy, ân huệ thế này quá lớn rồi."

Thái trưởng Công chúa hừ nhẹ, "Đây cũng chẳng phải ân huệ gì, đã là người một nhà sao còn nói đến chuyện ân huệ?"

Trong lòng Tần Hoan lại cảm động không thôi, ý cười trên mặt cũng có chút đau xót, Thái trưởng Công chúa nhìn tất cả vào trong mắt rồi chỉ vỗ vỗ mu bàn tay nàng rồi nói, "Con cái đứa nhỏ này, mặc dù tính tình con nhân hậu lương thiện nhưng ta nhìn ra được cách đối nhân xử thế của con vẫn còn có chút lạnh lùng. Phụ mẫu con mất sớm, lại không có huynh đệ tỷ muội gì, con ở với Đại bá hay Tam thúc chỗ này cũng có chút tội nghiệp, con chính là đang sợ hãi không muốn có quan hệ thân cận với ai phải không? Con yên tâm, mặc dù thu nhận con làm nghĩa nữ thế như cũng không phải để con đối xử với ta như tổ mẫu ruột thịt của con. Trước đây thế nào thì bây giờ vẫn thế đó, bọn ta chỉ nghĩ đơn giản là muốn giúp đỡ con một chút mà thôi..."

Tần Hoan nghe đến đây rồi thì không còn dám tỏ ra chút biểu cảm không bằng lòng nào nữa, vội vàng nói, "Không phải không phải, có thể được Hầu gia phu nhân thu làm nghĩa nữ cũng là phúc của con, những phúc phần này từ trước đến nay con chưa bao giờ nghĩ đến. Hiện giờ phúc báu tự nhiên đến làm cho con có chút sợ hãi. Người và Hầu gia, phu nhân đối xử với con tốt thì con đều nhớ kỹ, thậm chí còn tốt hơn cả người ở trong tộc."

Tần Hoan nói như vậy nhưng cũng không thể phủ nhận Thái trưởng Công chúa vừa rồi đã nói trúng điều nàng vẫn cất giấu trong tim. Nàng không phải là Cửu tiểu thư, đương nhiên không phải là vì bị Đại bá và Tam thúc hờ hững nên mới cảm thấy không muốn thân cận người khác. Trong suy nghĩ của nàng, người thân cận với nàng trên đời này nhất chính là phụ thân và mẫu thân, bọn họ đều đã chết, mà hiện tại mới trôi qua được 2 tháng cho nên trong tim Tần Hoan đúng thật là không định coi người nào trở thành người thân của mình cả.

Thế nhưng lời này của Thái trưởng Công chúa lại khiến cho trong lòng nàng hơi hổ thẹn, cho nên cũng phải ngay lập tức bắt đầu tiếp nhận chuyện này. Thái trưởng Công chúa lại nắm tay nàng nói, "Con ngoan à, con phải biết rằng những điều này đều do bọn ta thấy tính tình của con, chịu ơn của con nên sau này mới nước chảy thành sông, cũng không phải là con được cái gì hay không được cái gì."

Tần Hoan nghe thế thì lại thấy an tâm, vô duyên vô cớ nhận được đại ân đại đức đương nhiên sẽ khiến trong lòng nàng day dứt, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau này nàng không còn phải đơn độc một mình nữa, cũng có người để cho nàng thật lòng hiếu kính, đây đối với không còn phụ mẫu nữa mà nói thì quả thực chính là ban ân.

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, người nói đều đúng."

Thái trưởng Công chúa thấy vẻ mặt nàng thả lỏng trở lại như bình thường thì hiểu được trong lòng nàng đã tiếp thu chuyện này, cho nên bà mới nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu lại nhìn Tần Hoan rồi nhìn sang Nhạc Ngưng rồi thở dài thỏa mãn, "Ta chỉ có mỗi mình Quỳnh Nhi một đứa con thôi, thế nhưng hiện tại ta đã có cháu trai cháu gái song toàn rồi. Tốt, tốt lắm, ta ít nhất phải sống thêm 10 năm nữa mới được!"

Nhạc Ngưng cười cười, "Mười năm cũng không đủ, có Tứ muội ở đây thì người phải sống thêm 20-30 năm nữa mới được."

Nhạc Ngưng thản nhiên gọi một câu 'Tứ muội' khiến cho Tần Hoan thấy rùng mình, đúng là tuổi tác nàng và Nhạc Ngưng bằng nhau, bề ngoài Nhạc Ngưng nhìn có vẻ không qua loa đại khái như những gì nàng nói, thế nhưng vẫn là một tiểu cô nương lớn lên mà chưa trải đời. Hiện tại Nhạc Ngưng gọi nàng là muội muội thật sự khiến cho da đầu nàng run lên.

Dường như Nhạc Ngưng cảm thấy được cách xưng hô này cực kỳ dễ nghe cho nên lại quay đầu sang nói, "Có phải hay không, Tứ muội?"

Giọng nói của nàng mang đầy khí phách, có cảm giác đang ra vẻ trưởng bối, Tần Hoan mím mím môi trong lòng chỉ muốn cười thế nhưng chỉ gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Thái trưởng Công chúa đương nhiên là phải sống lâu trăm tuổi."

Thái trưởng Công chúa thấy 2 người như vậy thì bà cũng cười rộ lên, "Không cầu sống lâu trăm tuổi, chỉ cầu có thể được gặp tằng tôn là đủ rồi."

Bên này còn đang cười nói thì bên kia Hoắc Hoài Tín và vợ chồng Nhạc Quỳnh đã thương lượng xong. Ông được Yến Trì nhắc nhở gợi ý cho Nhạc Quỳnh mà nhanh như vậy chuyện này đã thành công rồi! Hoắc Hoài Tín càng cảm thấy Tần Hoan quan trọng thế nào trong lòng người nhà Hầu phủ, ông cũng có chút cảm kích Yến Trì. Chuyện này đã định ra rồi, ông làm nhân chứng đương nhiên có thể coi là đã tiến thêm một bước trong quan hệ với Hầu phủ.

Hoắc Hoài Tín vui vẻ hớn hở ra khỏi phủ đi về hướng phủ trạch nhà mình. Dọc đường tâm tình cực kỳ vui sướng, vừa đi vừa nghĩ ngày mai đến Tần phủ nói như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại ông vẫn lắc lắc đầu. Đừng nói hiện tại Tần phủ đã sụp đổ, mà căn bản bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt chuyện Hầu phủ thu nhận Tần Hoan làm nghĩa nữ. Hoắc Hoài Tín thu hồi lại tâm tư, thật ra cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều, phu nhân Tần phủ Lâm thị và Nhị thiếu gia Tần Lệ ông cảm thấy cũng có chút hiểu biết, cũng không phải là là chủ tử khó nói chuyện gì. Ngày mai có khi bọn họ còn phải cảm tạ ngược lại ông!

Nghĩ đến đây thì Hoắc Hoài Tín bước nhanh vào trong phủ, vừa đi được vài bước đã đụng phải Hoắc Ninh đang định đi ra ngoài. Hoắc Hoài Tín chau mày, "Ngươi lại muốn đi đâu?"

Hoắc Ninh dẫn theo Phi Tuyền và Nam Phong vẻ mặt khẽ biến, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Ra ngoài đi dạo."

Hoắc Hoài Tín hừ nhẹ một tiếng, đang lúc tâm tình vui vẻ thì cũng không muốn làm khó Hoắc Ninh, "Nhớ về sớm một chút..."

Hoắc Ninh nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, trong suy nghĩ của hắn thì thế nào Hoắc Hoài Tín cũng sẽ không cho hắn ra ngoài. Hoắc Ninh nhìn Hoắc Hoài Tín mấy cái, chợt phát hiện ra tâm tình ông đang rất tốt nên mới tò mò hỏi, "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì khiến cho người vui vẻ như vậy?"

Hoắc Hoài Tín hất hàm, "Hầu phủ muốn thu nhận Cửu cô nương làm nghĩa nữ, muốn ta làm nhân chứng."

Hoắc Ninh nghe thấy thế ban đầu là sửng sốt, sau đó hai tròng mắt sáng trưng nở nụ cười.

"Hahaha, lần này Nhạc Thanh phải khóc ròng..."

Bước chân Hoắc Hoài Tín dừng khựng lại, "Cái gì? Hầu phủ Nhị thiếu gia? Chuyện này liên quan gì đến hắn?"

Hoắc Ninh tiếp tục cười nói, "Nhạc Thanh có ý với Tần Hoan, hiện giờ Hầu gia thu nàng làm nghĩa nữ, bọn hắn trở thành huynh muội, mộng tưởng của Nhạc Thanh chẳng phải giờ đã tan vỡ rồi sao?!"

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền giật mình, nghĩ đến đây là Yến Trì cho ông lời khuyên thì đột nhiên sau lưng ông bỗng tràn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.