"Tiểu thư, người kinh thành đến rồi! Nhị thiếu gia mời người đến tiền viện."
Phục Linh chạy vội từ ngoài cửa vào, giọng nói cũng mang theo chút kinh ngạc. Tần Hoan chau mày rồi chậm rãi đứng dậy, Phục Linh lại nói với mấy người Vãn Đường ở ngoài cửa gì đó rồi mới đi vào lấy y phục mới ra cho Tần Hoan.
"Không biết người đến là ai, tiểu thư cũng đừng sơ suất, phải đổi y phục đẹp mắt một chút mới được."
Phục Linh nói xong liền đi lục lục tủ y phục, Tần Hoan lắc đầu bất đắc dĩ, "Không cần phải thay, cứ như thế này cũng được rồi."
Động tác tay Phục Linh đột ngột dừng lại, xoay người nhìn lại thì thấy hôm nay Tần Hoan mặc toàn thân váy xòe màu xanh khói, áo dài màu xanh ngọc cùng với áo khoác nhạt màu, tóc búi vân kế một nửa, bên trên cắm một cây trâm ngọc xanh mà trước đây Giang thị tặng. Mặt mũi Tần Hoan mặc dù vẫn chưa trang điểm, thế nhưng vẫn mắt ngọc mày ngài đẹp như trong tranh. Phục Linh nhìn Tần Hoan giây lát rồi đột nhiên đóng cửa tủ lại, "Tiểu thư nói đúng, tiểu thư vốn có dung mạo trời ban, căn bản không cần phải thay đồ gì cả."
Tần Hoan lắc đầu bật cười, xoay người ra cửa rồi đi về hướng tiền viện.
Ra khỏi viện rồi mà Phục Linh vẫn còn tức giận, "Vãn Đường này... uổng công nô tỳ vẫn cảm thấy nàng ta cực kỳ đáng tin, vậy mà không ngờ đến hóa ra ma quỷ trong nhà lại chính là nàng ta!"
Nói xong Phục Linh lại ai oán nhìn sang Tần Hoan, "Tiểu thư đã biết rõ ràng rành vậy mà lại không nói cho nô tỳ biết..."
Tần Hoan nghe thấy thế liền thở dài, "Em là đứa không thế che giấu được chuyện gì, nếu như ta nói cho em thì chắc chắn em sẽ thể hiện ra mặt. Trong phòng ta vốn không có bí mật gì cả, thay vì sớm bóc trần thì chi bằng theo dõi xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì. Ban đầu ta cũng không biết chủ tử của nàng là ai, mãi cho đến khi Đại thiếu gia muốn mưu hại ta thì ta mới hiểu được. Thế nhưng sau đó Đại thiếu gia đã chết, Tần phủ xảy ra biến cố như vậy thì ta sớm nghĩ đã có ngày hôm nay rồi, mà cho dù không có buổi cắt giảm hôm nay thì ta cũng sẽ không giữ nàng ta lại lâu."
Nhắc đến Tần Sâm thì vẻ mặt Phục Linh cũng chẳng vui vẻ gì, nàng khẽ hừ một tiếng, "Đại thiếu gia đúng là... là hắn sợ tiểu thư nhớ ra chuyện ngày hôm đó cho nên mới an bài người vào trong viện tiểu thư, muốn biết tiểu thư có phải thật sự quên đi chuyện đêm đó rồi không. Đúng là tâm tư vừa thâm trầm vừa đáng sợ, uổng công nô tỳ từ trước đến nay luôn cho rằng hắn là người đại nhân đại đức."
Nói đến đây thì Phục Linh cũng hơi nổi giận, "Nô tỳ thật sự quá không có mắt nhìn người rồi!"
Tần Hoan nghe thế thì bật cười, thấy Phục Linh chu môi buồn rầu tự trách thì lại cố tình chuyển đổi đề tài, "Có nói người đến đây là ai không?"
Phục Linh nghe thế thì lắc đầu, "Chuyện này lại chưa từng nghe nói đến, có điều bây giờ Tần phủ đã xảy ra chuyện lớn nên đương nhiên không thể tùy tiện phái một người đến là được, có điều vẫn chưa biết người đến rốt cuộc là ai."
Tần Hoan cũng suy nghĩ như vậy. Tần phủ Cẩm Châu mặc dù là Tam phòng của Tần thị thế nhưng dù sao cũng vẫn là một nhánh cực kỳ quan trọng của Tần thị, lại còn qua lại chặt chẽ với Trung Dũng Hầu phủ. Lần này Tần phủ Cẩm Châu xảy ra chuyện lớn thế này thì nhất định phía Trung Dũng Hầu phủ cũng sẽ không hề qua loa ứng đối.
Nghĩ đến đây thì 2 người cũng đi đến gần tiền viện. Viện của Tần An đã bị kê biên tài sản, đồ đạc bên trong bị di chuyển đi nhiều rồi. Mấy hôm nay Tần Lệ gọi người đến thu dọn lại một lần nữa, tốt xấu gì chỗ đãi khách ở tiền viện cũng vẫn còn có thể dùng.
Lúc Tần Hoan đi đến cửa thì nhìn thấy Tần Tương và Tần Sương cũng đã ở đó rồi.
Nhóm người hầu đứng canh gác bên ngoài, trong phòng bên trên chủ vị, Lâm thị vẻ mặt bệnh tật ngồi bên trái, bên phải là một công tử mặc áo màu bạc có tuổi tác tương tự như Tần Sâm và Tần Lệ. Tần Lệ ngồi ở ngay bên dưới Lâm thị, Tần Tương và Tần Sương ngồi tiếp theo đó, còn đứng bên cạnh công tử mặc áo bạc kia là một nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh đậm
Tần Hoan quét mắt nhìn thấy Lâm thị và mấy người Tần Lệ đều như vô hình, nếu so sánh thì công tử áo bạc kia cực kỳ tuấn dật phi phàm, mặc dù tuổi tác xấp xỉ Tần Sâm và Tần Lệ thế nhưng khí thế và tác phong chỉ hơn chứ không kém. Còn nam tử trung niên đứng sau lưng hắn, mặc dù chỉ ăn mặc theo kiểu cực kỳ đơn giản mộc mạc của hạ nhân thế nhưng ông ta lại bình tĩnh thư thái đứng lặng yên phía sau công tử áo bạc, toàn thân toát lên vẻ nho nhã của văn sĩ. Tần Hoan không biết người này là ai, lại theo bản năng cảm thấy hắn không đơn giản mà đến đây.
Tần Lệ vẫn đang nhìn ra bên ngoài, lúc này vừa nhìn thấy Tần Hoan liền nói, "Cửu muội muội đến rồi đây."
Dứt lời thì toàn bộ người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía Tần Hoan.
Tần Hoan hơi cụp mắt, bước chậm vào trong phòng. Nàng đứng nghiêng sang trái nhún người với Lâm thị, "Bái kiến phu nhân."
Tần Hoan vừa dứt lời, Lâm thị còn chưa lên tiếng thì công tử áo bạc kia đã cười rộ lên để lộ ra vẻ kinh diễm, "Hơn 3 năm không gặp, Cửu muội muội đúng là đã xinh đẹp hẳn ra. Tam ca cũng không nhận ra muội nữa rồi."
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn lại, công tử áo bào kia cũng đang nhìn nàng.
Nghe thấy hắn tự xưng là 'Tam ca' thì trong chớp mắt Tần Hoan đã biết được thân phận của hắn.
Mặc dù Tần thị có 3 phòng, nhân khẩu trong mỗi phòng lại cực kỳ đơn giản. Người tự xưng là 'Tam ca' này chính là Thế tử gia hiện tại của Trung Dũng Hầu phủ, tên là Tần Diễm trưởng tử của Trung Dũng hầu Tần Thuật.
"Bái kiến Tam ca!" Tần Hoan lại cúi đầu rồi nhún người.
Ý cười trên mặt Tần Diễm càng sâu, ánh mắt vẫn đang kinh diễm mà đánh giá nàng thật lâu. Dáng vẻ hắn rất đường hoàng đĩnh đạc, lại cộng thêm thân phận Thế tử của Hầu phủ cho nên trên người đặc biệt có dũng khí cao cao tại thượng và tự phụ. Mà ngũ quan hắn tuất dật, dung mạo như ngọc, hai tròng mắt sáng ngời thần thái phấn khởi, đôi mày kiếm nghiêng nghiêng dài đến gần tóc mai, cộng thêm ngọc quan cài trên búi tóc, cả người toát lên vẻ cực kỳ quý phái cực kỳ phi phàm, rất giống với nhưng công tử xuất thân từ hậu duệ quý tộc được giáo dưỡng cẩn thận. Nếu như chỉ mang vẻ bề ngoài của hậu duệ quý tộc thì thôi đi, mà trong đôi mắt tràn ngập ý cười kia của hắn lại ẩn giấu chút cân nhắc và suy tính, chính là ánh mắt của những người đã quen ngụp lặn trong những trận tranh đấu quyền lực...
Hắn là đích trưởng tử, sinh ra không bao lâu đã được lập là Thế tử, dã tâm của Trung Dũng hầu Tần Thuật rất lớn cho nên đương nhiên cũng sẽ dạy dỗ người thừa kế của mình thật cẩn thận. Nhìn ra được Tần Diễm được giáo dục vô cùng tốt, trên mặt hắn là vẻ tự tin lỗi lạc cùng năng lực ứng phó với đại sự, ý cười tràn đầy trong đôi mắt kia mặc dù thể hiện ra sự thân thiết nhưng lại có sự tự phụ của cách biệt thân phận, cộng thêm cả sự trù tính suy nghĩ sâu xa.
Tần Hoan không nhìn Tần Diễm cũng hiểu được vị Thế tử gia này xa đến mức mà Tần Lệ khó có thể sánh bằng.
Trung Dũng Hầu phủ Thế tử gia Tần Diễm, cho dù có đặt ở trong đám quý công tử ở kinh thành thì cũng cực kỳ nổi bật.
Tần Diễm tiếp tục nhìn Tần Hoan, mãi một lúc sau hắn mới đột nhiên đứng dậy rồi lấy từ trong tay áo ra một cái ngọc bài, "Cửu muội muội rời khỏi kinh thành 3 năm, Tam ca thật sự cực kỳ nhung nhớ. Lần này vì khởi hành gấp rút cho nên không mang theo được lễ vật gì to lớn, ngọc bài này muội cầm trước đi."
Tần Diễm tự mình cầm ngọc bài đến, Tần Hoan thoáng chau mày rồi lại nhún người nhận lấy, "Đa tạ Tam ca!"
Tần Diễm cười cười, hai trong mắt hơi nheo lại, sau đó càng có vẻ thân thiết hơn nhiều.
Bên này Tần Sương cũng chau mày, Tần Tương lại siết chặt khăn tay giấu trong áo.
Tần Diễm lại nhìn Tần Hoan vài lần, lại thở dài như cũ, "Mấy năm nay nhiều lần định đến thăm Cửu muội muội, thế nhưng lại không thể nào rảnh rỗi. Ngoài ta ra thì phụ thân và mẫu thân, còn có Vũ Nhi nữa đều rất nhớ muội."
Tần Hoan nghe thấy thế thì mí mắt giật giật, mặc dù không có trí nhớ của Cửu tiểu thư thế nhưng chỉ cẩn dựa vào việc Trung Dũng Hầu phủ đưa Cửu tiểu thư đến Cẩm Châu thì cũng đủ chứng minh thái độ của Trung Dũng Hầu phủ đối với Cửu tiểu thư cũng chẳng tốt đẹp gì. Trung Dũng Hầu phủ rộng lớn như vậy chẳng lẽ ngay cả một tiểu cô nương cũng không nuôi nấng được sao? Tần Hoan không biết chi tiết trong đó nên cũng chỉ coi những lời này của Tần Diễm là mấy câu hàn huyên xã giao mà thôi.
"Mấy năm nay muội cũng cực kỳ nhớ Tam ca cùng với Đại bá phụ, Đại bá mẫu..."
Tần Diễm càng cười rộ lên, "Vậy muội có muốn đến gặp bọn họ không?"
Tần Hoan sửng sốt, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên. Tần Diễm thấy nàng đột nhiên như vậy thì chỉ cho là Tần Hoan đã chờ đợi câu này rất nhiều năm rồi. Suy cho cùng thì cũng đã từng ở chung với nhau, Tần Diễm nhìn Tần Hoan hiện tại lớn lên cực kỳ xinh đẹp thế này thì không khỏi giơ tay lên gẩy gẩy mấy cọng tóc tán loạn trên đầu vai nàng, thể hiện sự thân cận của huynh muội, "Nếu ta nói hiện tại ta đến để đón muội hồi kinh, muội có muốn trở về không?"
"Hồi... hồi kinh?!"
Giọng nói Tần Hoan ngập ngừng, thể hiện rõ ràng sự kinh ngạc ra bên ngoài. Nàng vốn là ngày nhớ đêm mông, trông ngóng có được một cơ hội đến kinh thành để tìm cách tiếp cận vào vụ án của phụ thân, hiện tại Tần Diễm nói lời này chẳng khác nào đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của nàng.
Tần Diễm nhìn Tần Hoan như vậy thì trong lòng lại giật mình, suốt dọc đường đi hắn đã đại khái nắm được tình hình của Tam phòng. Hắn biết mấy năm nay Tần Hoan cũng sống không tốt, nhất định là nàng sẽ buồn khổ, nhất định là mong nhớ một ngày nào đó có thể trở về kinh thành. Trước đây đối với Trung Dũng Hầu phủ mà nói thì Tần Hoan tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế nhưng hôm nay lại không như vậy.
"Phải đó, trở lại kinh thành, ngày đó lúc nào muội cũng bệnh tật, mời thầy tướng số đến nói phải tìm được cho muội một nơi phong thủy hòa hợp và khí hậu ẩm ướt, nếu không tính mạng khó bảo toàn. Phụ thân và mẫu thân thương lượng xong thì mới đưa muội đến đây, hiện giờ đã không còn như xưa, đương nhiên là muốn đón muội về kinh thành chăm sóc cẩn thận rồi. Nếu không thì rất hổ thẹn với Nhị thúc ở trên trời..."
Giọng nói Tần Diễm cực kỳ thân thiết, nói xong rồi thì Tần Hoan lại không hề nhớ ra Phục Linh có nói với mình chuyện bị bệnh hay không. Tuy nhiên hiện tại mấy chuyện này không quan trọng, bất kể Trung Dũng Hầu phủ có tâm tư gì, nếu có thể danh chính ngôn thuận trở về kinh thành đối với Tần Hoan mà nói thì chính là một chuyện không thể tốt hơn được nữa. Nàng mấp máy nôi, "Tam ca tự mình đến đón đương nhiên là phải về rồi, đã rất lâu rồi muội chưa đến tảo mộ phụ thân và mẫu thân rồi."
Tần Sương khẽ thở dài rồi vỗ vỗ đầu vai nàng, "Biết muội là người hiếu thuận mà, muội yên tâm đi, phụ thân và mẫu thân ta năm nào cũng phái người đến chăm sóc mộ phần của Nhị thúc và Nhị thúc mẫu."
"Vất vả cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu rồi..."
Giọng nói Tần Hoan mang đầy vẻ cảm kích, ý cười trên mặt Tần Diễm càng sảng khoái hơn. Lúc bé hắn và Tần Hoan cùng nhau lớn lên, cảm tình đương nhiên quen thuộc hơn một chút, cho nên Tần Hoan vừa đến thì cơ hồ hắn liền xem nhẹ những người khác. Nói đến đây hắn liền quay người nhìn về phía Lâm thị, "Tam thúc mẫu, người đã quyết định chưa?"
Tần Hoan đến muộn nên không biết ban nãy mọi người đã nói những gì, chỉ nghe thấy Lâm thị khẽ ho 2 tiếng, lúc bà quay sang nhìn Tần Tương thì trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ, "Đều là lòng tốt của Đại ca, ta hiểu được, nếu đã như vậy thì cứ đi đi thôi."
Tần Diễm cười rộ lên, "Tam thúc mẫu cứ yên tâm, phụ thân và mẫu thân đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ bọn muội muội đến kinh thành mà thôi."
Tần Hoan nghe câu này xong mới phản ứng kịp, hóa ra là muốn mang Tần Tương và Tần Sương cùng nhau hồi kinh.
Thế nhưng vì sao lại hồi kinh? Tần Hoan cẩn thận suy nghĩ sau đó trong mắt cũng có chút giật mình.
Tần Tương và Tần Sương đều đã đến tuổi có thể nghị thân, bọn họ ở Cẩm Châu xa xôi vốn là rất khó tìm được vị hôn phu nhà cao cửa rộng, huống hồ hiện tại Tần phủ xảy ra chuyện như vậy, vốn đã khó càng thêm khó. Hiện tại chỉ có thể đến kinh thành thì mới chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ, cùng lúc đó thì có lẽ Trung Dũng Hầu phủ cũng cần mấy nữ nhi đến để đạt thành mục đích dùng liên hôn để kết giao của bọn họ.
"Có Đại ca và Đại tẩu ở đó thì đương nhiên ta sẽ yên tâm. Có điều Tương Nhi và Sương Nhi chưa hề đến kinh thành cho nên vẫn có chút lo lắng." Lâm thị nói xong lại ho nhẹ một tiếng. Tần Sâm vừa rời bỏ nhân thế, Tần Tương lại phải đi xa, trong phút chốc không có nữ nhi thân sinh bầu bạn bên người nữa thì đương nhiên trong lòng bà khó chịu. Thế nhưng bà cũng biết Tần Tương phải đến kinh thành thì mới có tương lai tốt đẹp được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]