🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 122: Người kinh thành đến (3)

Cái chết của Tần An cũng không gây ra quá nhiều gợn sóng cho Tần phủ. Ông ta vốn đã mắc bệnh nguy kịch lại còn phạm phải tội lớn, bởi vậy khi thi thể vô cùng thê thảm của ông ta được mang về Tần phủ thì Tần Lệ chỉ gọi mấy nam bộc đến khâm liệm và làm đủ thủ tục thôi. Quan tài đã chuẩn bị xong, linh đường cũng dùng luôn linh đường trước đây dùng cho Tưởng thị, ngay cả cờ phan rồi đồ tang cũng là tận dụng lại.

Bởi vì Tần An là phạm nhân cho nên tang lễ của ông ta đương nhiên chỉ có thể làm tối giản nhất. Thậm chí Tần Lệ còn không mời nhóm sư phụ đến làm pháp sự, chỉ đặt áo quan ở nhà 1 đêm rồi rạng sáng ngày hôm sau để cho mấy tỷ muội Tần Tương, Tần Sương và Tần Hoan đến thắp nén hương rồi mang ra ngoài thành chôn luôn. Mà Lâm thị vốn là chính thê phải đến để tang và đốt giấy tiền vàng thì lại lấy cớ bệnh rồi không thèm xuất hiện.

Từ lúc nhập liệm đến lúc đưa tang rồi hạ táng, chẳng một ai khóc tang, không có nhạc đám, thậm chí Tần Lệ cũng không ôm bài vị đi dọc đường. Vào một buổi sáng sớm mưa phù, người đã từng là gia của của Tần phủ Cẩm Châu nay lại lặng lẽ hiu quạnh được mang ra ngoài thành mai táng.

Tần An chết đi lặng yên không tiếng động, mặc dù ông ta đã chết thế nhưng tội danh mà ông ta phạm phải đã mang đến một hậu quả rất xấu, làm ảnh hưởng rất lớn đến đám hậu bối trong Tần phủ. Suốt 3 ngày trời đều có nha sai quan phủ dến cửa, mặc dù không niêm phong Tần phủ gia trạch thế nhưng sân viện mà Tần An khi còn sống ở đó đã bị lật đáy lên trời. Còn bên ngoài Tần phủ, nhiều sản nghiệp của Tần gia đã bị niêm phong.

Chiếc thuyền lớn Tần gia này đã đến mức rách nát không chịu nổi, toàn bộ hạ nhân của Tần phủ đều lo lắng bất an. Lại qua thêm một ngày nữa Tần Lệ tính toán rõ ràng những khoản chi tiêu không cần thiết trong phủ, hạng mục đầu tiên chính là giảm bớt người hầu bên cạnh mỗi chủ tử.

Phục Linh chạy từ bên ngoài vào, nhìn Tần Hoan vẫn đang ngồi trong phòng sưởi luyện chữ thì thở dài, "Tiểu thư, mấy người Vãn Đường vẫn còn đang quỳ."

Tần Hoan không lên tiếng, nàng viết xong chữ cuối cùng rồi mới ngẩng đầu lên, "Gọi bọn họ vào đây."

Tần Hoan nói xong rồi buông bút xuống, sau đó đi ra ngồi xuống ở trước cửa sổ.

Rất nhanh sau đó Phục Linh đã dẫn Vãn Đường, Vãn Đào và Vãn Lê đi vào, vừa vào cửa thì cả 3 người đều quỳ rạp xuống đất.

Tần Hoan không để ý đến mà uống một ngụm trà, "Các ngươi hà tất phải thế này, các nơi trong phủ đều phải cắt giảm nhân số, Ngũ tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ cũng đều như vậy. Các ngươi đến cầu xin ta thế nhưng các ngươi cũng biết ở chỗ ta cũng không dư dả tiền bạc để cung cấp nuôi dưỡng các ngươi, huống hồ các ngươi ở với ta nhiều ngày như vậy thì cũng hiểu được ta vốn cũng không cần đến quá nhiều người."

Ba người Vãn Đường quỳ ở đây nhưng lại không hề thấy Vãn Hạnh. Vãn Đường nghe Tần Hoan nói thế thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẩn khoản, "Nhưng mà tiểu thư... vì sao lại giữ Vãn Hạnh lại? Nô tỳ rất trung thành và tận tâm với người, sau này đương nhiên nô tỳ sẽ càng tận tâm tận lực hầu hạ hơn nữa."

Vãn Đường nói xong thì hốc mắt ửng đỏ, cực kỳ tủi thân, Phục Linh đứng bên cạnh cũng âm thầm thở dài. trước đây Tần Hoan có hỏi nàng giữ người nào lại, nàng nói đó là Vãn Đường, lúc ấy Tần Hoan vẫn chưa phủ nhận thế nhưng không ngờ lại thật sự có ngày này, Tần Hoan lại chỉ đích danh muốn giữa Vãn Hạnh lại. Phục Linh có chút kinh ngạc, trong lòng mình cũng cực kỳ hài lòng với Vãn Đường thế nhưng nàng lúc nào cũng sẽ đứng về phía Tần Hoan, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ quyết định của Tần Hoan!

Vãn Đường vừa dứt lời thì hốc mắt Vãn Đào cũng đỏ hồng, "Tiểu thư... Nô tỳ biết nô tỳ vụng về, bình thường cũng nói chuyện quá nhiều, thế nhưng... thế nhưng nô tỳ không muốn bị đuổi ra khỏi phủ, xin tiểu thư khai ân..."

Vãn Đào nói xong thì lau khóe mắt, "Nếu so sánh thì nô tỳ kém cỏi hơn so với Vãn Đường tỷ tỷ, nhưng nô tỳ... nô tỳ không cần lĩnh tiền hàng tháng cũng được, nô tỳ chỉ muốn ở lại chỗ này của tiểu thư thôi, tiểu thư đừng đuổi nô tỳ ra ngoài..."

Vãn Đào nói xong nhưng Vãn Lê vẫn cúi đầu không nói câu nào, Tần Hoan nhìn sang phía Vãn Lê, "Vãn Lê, ngươi nghĩ thế nào?"

Nghe thấy thế thì Vãn Lê cúi đầu càng thấp hơn, "Nô tỳ... Xin tiểu thư... xin tiểu thư..."

Tần Hoan thở dài, "Mấy người các ngươi đến đây mới được 2 tháng, mặc dù ta không thường xuyên sai khiến các ngươi, nghĩ đến các ngươi đã đến đây rồi thì luôn muốn để cho các ngươi một chỗ che mưa che gió. Cứ nghĩ nếu như Tần phủ không xảy ra biến cố thì cứ thế này mãi cũng tốt, thế nhưng hiện tại Tần phủ đã thành ra thế này rồi, chỗ ta cũng không có ngoại lệ."

Tần Hoan hơi dừng lại rồi nhìn sang phía Vãn Lê, "Vãn Lê, tính tình ngươi hơi kiêu ngạo thanh cao, ngay cả hiện tại cũng không nguyện ý ăn nói khép nép, có cốt khí cũng tốt, trước đây ngươi đã từng học qua thi thư lại còn biết rất nhiều tài nghệ, có những thứ này rồi thì không nên chỉ làm tỳ nữ mãi mà lãng phí tài năng của mình. Ngươi ra khỏi Tần phủ rồi cũng sẽ có nơi tốt hơn để đi cho nên ta sẽ không giữ ngươi lại, ngươi cứ ở đây mãi chẳng qua cũng lại ai oán mà sống qua ngày thôi."

Tần Hoan nói rất rõ ràng rành mạch, thân thể Vãn Lê run lên, một lát sau cúi người dập đầu một cái về phía Tần Hoan.

Tần Hoan không nói gì nữa rồi nhìn sang Vãn Đào, "Vãn Đào... Ngươi thật sự muốn tiếp tục ở lại trong phủ?"

Vừa nghe câu này thì đáy mắt Vãn Đào lập tức ánh lên tia hy vọng, "Muốn muốn muốn! Nô tỳ muốn ở lại!"

Tần Hoan cong môi cười, "Nếu sai khiến ngươi đi làm chút chuyện vô ích hay khắc khổ thì sao?"

Vãn Đào suy nghĩ một chút rồi lại gật đầu chắc chắn, "Nô tỳ nguyện ý!"

Tần Hoan tự như thở hắt ra, "Vậy là tốt rồi, người toàn bộ phủ phải cắt giảm, phòng bếp bên chỗ Lưu đại nương là lão nhân trong phủ nên bà ấy cũng vẫn sẽ ở lại, bà có một tay nghề đầu bếp rất rốt, mà lại còn muốn nhận một tiểu đồ đệ..."

Con ngươi Vãn Đào lập tức sáng lên, chớp mắt đã tràn ngập lệ nóng, "Tiểu thư..."

"Hiện tại đừng có đồng ý vội." Vẻ mặt Tần Hoan nghiêm nghị lên đôi chút, "Người trong phòng bếp cũng sẽ cắt giảm không ít, mặc dù ngươi có thể đi theo Lưu đại nương học nấu ăn thế nhưng chuyện vặt ngày thường ngươi cũng vẫn phải làm, đương nhiên sẽ vất vả hơn so với chỗ này của ta." Tần Hoan dừng một chút rồi ôn tồn, "Ta nhớ rõ ngươi rất có hiếu tâm, cho nên con đường này ta mới nói cho ngươi rõ ràng một chút. Tay nghề của Lưu đại nương như vậy, nếu như ra bên ngoài làm cho mấy tửu quán kia ắt hẳn lương tháng rất cao nhưng ngược lại ở Tần phủ thì sẽ tự do tự tahi hơn. Ngươi tuổi tác còn nhỏ, trước tiên cứ đi theo Lưu đại nương học hỏi, sau này có tay nghề mưu sinh rồi thì có thể tự quyết định cuộc đời của riêng ngươi."

Nước mắt Vãn Đào tuôi rơi đầy mặt, "Tiểu thư... Đa tạ tiểu thư..."

Bình thường Vãn Đào rất hoạt ngôn, thế nhưng hiện tại lại không nói ra lời mà chỉ dập đầu về phía Tần Hoan. Tần Hoan thở dài, "Đây là ta suy nghĩ cho ngươi, ta cho rằng đó là một hướng đi tốt, thế nhưng tương lai như thế nào thì phải xem xem bản thân người có nỗ lực hay không. Mặc dù ta nói như vậy nhưng ngươi cũng có thể không đi, tất cả đều do ngươi quyết định."

"Nô tỳ đi, đương nhiên nô tỳ đi, xin đa tạ tiểu thư..."

Vãn Đào đã quen làm nô tỳ nên nàng biết người trong phủ ai cũng có thể diện, ngoại trừ mấy quản sự thì đại nương trong phòng bếp cũng cực kỳ có thể diện. Không chỉ có như vậy mà lương tháng cũng cao nhất, Tần Hoan đã chỉ cho nàng con đường này, thực sự là đã kéo kẻ vốn sẽ bị đuổi ra khỏi Tần phủ này từ vũng bùng lên đỉnh núi cao. Mà nếu như Tần Hoan không mở miệng thì vị Lưu đại nương kia dù có thu nhận người thì cũng sẽ không thu nhận nàng.

Tần Hoan khoát tay áo, lúc này Vãn Đào mới không dập đầu nữa mà chỉ lau nước mắt rồi cười ngây ngây ngốc ngốc.

Nói với Vãn Đào xong thì Tần Hoan nhìn sang phía Vãn Đường, Vãn Đường thấy Tần Hoan chỉ điểm con đường tốt nhất cho Vãn Đào xong, ngay cả Vãn Lê cũng được Tần Hoan cho lời khuyên cho nên nàng đang dựng thẳng sống lưng, đáy mắt lại lộ ra một tia hy vọng cực kỳ lớn.

"Vãn Đường, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt đi."

Vãn Đường sửng sốt, tuyệt đối không ngờ đến Tần Hoan lại tặng mấy câu này cho nàng. Vẻ mặt Vãn Đường trắng bệch, nàng vội hỏi, "Tiểu thư... Tiểu thư vì sao... nô tỳ đến Đinh Lan uyển cũng đều tận tâm tận lực, chưa bao giờ lười biếng..."

Vãn Đường nói xong thì hốc mắt hơi ẩm ướt, quả nhiên là dáng vẻ bị vũ nhục.

Tần Hoan nhìn Vãn Đường, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Ngươi tận tâm tận lực chuyện gì? Là tận tâm tận lực truyền tin tức ở chỗ này của ta đi cho người khác sao?"

Giọng nói Tần Hoan nghiêm trang, ẩn chứa sự lạnh lùng và nổi giận.

Vãn Đường ngẩn ra, biểu cảm tủi thân trên mặt cũng lập tức đông cứng lại, thế nhưng đáy mắt lại theo bản năng mà lộ ra chút bối rối.

Phục Linh và Vãn Đào đứng bên cạnh nhíu mày, nhìn dáng vẻ chuẩn bị khóc lóc của Vãn Đường rồi không biết Tần Hoan nói câu này có ý gì. Giây lát sau Vãn Đường tự mình lên tiếng, "Tiểu thư đây là có ý gì..."

Tần Hoan nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo sắc lẹm giống hệt như lưỡi dao của Hàn Nguyệt, "Đại thiếu gia."

Ba chữ vừa nói ra thì sống lưng Vãn Đường nhất thời cứng đờ, nàng trợn to mắt nhìn Tần Hoan, thân thể cũng không khống chế được mà run rẩy, "Đại... Đại thiếu gia... Nô tỳ..."

"Ngoài mặt thì ngươi làm gương mẫu có mấy người kia, thế nhưng trên thực tế thì chủ tử trong lòng ngươi lại là Đại thiếu gia. Ngươi nhiều lần lẻn vào trong phòng ta chẳng lẽ không phải do nhận mệnh lệnh của Đại thiếu gia? Chẳng lẽ không phải ngươi nói cho Đại thiếu gia chuyện ta muốn đến chỗ người gác cổng hỏi thăm?"

Giọng nói Tần Hoan trấn định, cũng không có ý định gây sự, thế nhưng càng như vậy càng khiến cho mồ hôi lạnh của Vãn Đường toát ra giàn giụa. Phục Linh đứng bên cạnh trợn tròn mắt kinh ngạc, "Được lắm, hóa ra kẻ vụng trộm chạy đến phòng tiểu thư chính là ngươi!"

Vãn Đường bối rối cúi đầu, ngoài miệng vẫn đang cố vùng vãy giãy chết, "Không... không phải... Tiểu thư nói như vậy... Chỉ là hoài nghi nô tỳ mà thôi... Tiểu thư không có chứng cứ..."

"Chứng cứ?" Vẻ mặt Tần Hoan càng băng giá, đột nhiên nhìn sang Vãn Đào.

Vãn Đào chưa bao giờ trông thấy Tần Hoan như vậy, bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Hoan đảo qua thì nhất thời thân thể cũng đứng thẳng dậy, vẻ mặt đầy cung kính.

"Ngươi đến ngửi trên người Vãn Đường một chút, xem có mùi cỏ linh lăng không?"

Tần Hoan dứt lời thì Vãn Đào cũng nghiêng người qua ngửi, nàng hít hít mấy cái thì rất nhanh đã gật đầu, "Có, đúng là có, trước đây nô tỳ cũng ngửi thấy, còn tưởng là Vãn Đường đi chỗ nào bị dính phải mùi cỏ..."

Tần Hoan nheo mắt, ánh mắt ngày thường vẫn trong vắt như suối thì nay lại sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao, "Đây là bách thảo hương mà ta bôi lên giá sách ở tận bên trong cùng. Mùi này để ở chỗ không có nắng mặt trời thì không hương không vị, chỉ có người dính phải nó rồi đi đến dưới ánh mặt trời, sau hơn nửa canh giờ mới phát ra, mà một khi tản mát ra thì sẽ lưu lại rất lâu không bay đi. Chỗ giá sách được bôi hương kia rất lâu rồi ta không động đến, vậy người động đến là ai? Mùi hương này không có ở trên người Phục Linh hay Vãn Đào mà lại chỉ xuất hiện ở mỗi trên người ngươi. Vãn Đường, ngươi phạm thượng lừa dối chủ nhân, ta có nói oan uổng cho ngươi không?!"

Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng mà có uy lực khiến cho thân thể Vãn Đường không ngừng run rẩy rồi ngã xụi lơ xuống đất.

"Tiểu thư... Tiểu thư... Là Đại thiếu gia ngài ấy..."

Vãn Đường vừa khóc vừa nói, Tần Hoan không kiên nhẫn mà phất phất tay. Sai lầm mà Vãn Đường phạm phải dẫn đến suýt chút nữa thì Tần Sâm lấy tính mạng của nàng. Nếu không phải niệm tình nàng ta cũng chỉ là một nô tỳ mặc cho người ta sắp xếp thì lần này cũng không phải là chỉ xử trí đơn giản như vậy.

"Phục Linh, dẫn mọi người ra ngoài."

Tần Hoan căn dặn xong thì Phục Linh lập tức hầm hừ tiến lên túm Vãn Đường đứng dậy. Tần Hoan mơ hồ nghe thấy giọng Phục Linh quát lớn ở bên ngoài, sau đó nàng lắc đầu. Tần Lệ cắt giảm người là việc tốt, nàng từ sớm đã không muốn có nhiều người như vậy ở trong viện, còn Vãn Hạnh thì đúng là rất hợp khẩu vị nàng.

Ngay trong lúc đang suy nghĩ thì cửa viện đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, tiếng quát của Phục Linh ngừng lại rồi vội vàng chạy ra mở cửa.

Tần Hoan không biết người đến là ai, chỉ cho rằng là người đến dẫn Vãn Đường và Vãn Lê đi cho nên nhất thời mới không chú ý đến. Thế nhưng rất nhanh sau đó Phục Linh chạy vội từ ngoài cửa vào, "Tiểu thư, người ở kinh thành đến rồi! Nhị thiếu gia mời người đến tiền viện..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.