Chương trước
Chương sau
Từ Hà lo lắng đứng chờ ở cửa Tần phủ, nhịn không được hỏi nha sai bên cạnh, "Tại sao đi lâu như vậy rồi vẫn chưa quay về?"

Sai dịch nha môn thấy Từ Hà sốt ruột như vậy nên bị thu hút, hắn cũng nhoài người ra ngó ngó về phía đầu con phố dài, "Ta cũng không biết nữa, Từ huynh đệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại sốt ruột như vậy? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì à?"

Đương nhiên Từ Hà không thể nói thẳng, chỉ dám mấp máy môi nói, "Là có chút việc nhỏ."

Nha sai không đồng ý chau mày, "Nếu đã là việc nhỏ thì sốt ruột làm gì, Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ hiện tại phải đi bắt rất nhiều người, tiệm cầm đồ Khánh Nguyên kia làm ăn rất rộng, cho nên tai mắt cũng nhiều, có chút động tĩnh là đã bỏ chạy rồi."

Đương nhiên Từ Hà hiểu rõ điều này, thế nhưng chuyện bên trong Tần phủ cũng không thể coi thường, "Haizz, nếu như Thế tử Điện hạ quay lại thì tốt quá, cũng không cần thiết phải cả 2 cùng quay về. Có điều đã lâu như vậy vẫn không có tin tức gì."

Nói xong Từ Hà lại tiếp tục, "Ta nhớ rõ tiệm cầm đồ Khánh Nguyên là ở phía tây thành? Trên phố Đông Tứ?

Nha sai gật đầu, "Sao nào, ngươi muốn tự mình đi tìm à?"

Từ Hà đã đồng ý với Tần Hoan, hiện tại có lẽ Tần Hoan đã mở được bức tranh kia ra rồi, trong lòng hắn càng sốt ruột hơn nữa.

Từ Hà nhìn xung quanh một lúc xong định đi ra chỗ người gác cổng mượn một con ngựa, thế nhưng khi hắn vừa mới xoay người thì ở đầu đường đã vang lên tiếng vó ngựa. Từ Hà dừng lại, vội vàng nhìn về phía đầu đường...

"Là đi về phía chúng ta à?"

Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, thế nhưng trên trời lại không có mặt trăng cho nên mới nhìn rõ được ngàn vạn vì sao nằm rải rác khắp nơi. Trên con phố dài có rất ít đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng vài người đang cưỡi ngựa.

"Hình như là đi về phía chúng ta thật..."

Nha sai bên cạnh cũng nói 1 câu, đáy mắt Từ Hà hơi sáng lên, mà mấy con khoái mã kia phi cũng nhanh như điện chớp, chẳng mấy chốc sau đã đến phía trước Tần phủ, Từ Hà ngước lên nhìn thì thấy đúng thật là Yến Trì.

Yến Trì dẫn theo Bạch Phong và nha sai ban nãy đi chuyển lời quay về đây. Bọn họ vừa đến trước cửa đã ghìm chặt dây cương rồi mạnh mẽ xoay người nhảy xuống ngựa, Yến Trì nhìn thấy Từ Hà vẫn đang đứng chờ sốt ruột ở cửa phủ thì chau mày, "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Từ Hà chắp tay hành lễ, sau đó lại đưa tay lên mời, "Mời Điện hạ vào trong phủ trước..."

Yến Trì ném roi ngựa qua cho nha sai, sau đó dẫn Bạch Phong vào trong.

Từ Hà vừa đi vừa nói, "Là Cửu cô nương muốn gọi người trở về, vừa rồi Cửu cô nương phát hiện ra người hạ độc Tần lão gia là ai, ngoài ra Cửu cô nương lại còn biết rõ thêm chuyện khác nữa, bởi vì liên quan lớn đến vụ án cho nên muốn chờ người quay lại rồi mới nói cho người nghe."

Yến Trì vừa nghe thấy thế liền bước nhanh đến nội viện, "Hiện tại nàng ở đâu?"

"Tại Đinh Lan uyển! A... Đúng rồi, Cửu cô nương vừa rồi tìm được một bức tranh có vẻ như vẽ Nhị di nương, có điều bởi vì thời gian quá lâu rồi nên không thể mở ra. Hiện tại chắc là Cửu cô nương đã mở được cuộn tranh ra rồi..."

Đáy mắt Yến Trì hơi sáng lên, chân bước nhanh hơn nữa đi thẳng về hướng Đinh Lan uyển.

Từ Hà đi sát theo sau Yến Trì, Yến Trì đi nhanh như gió nên Từ Hà gần như phải chạy thì mới có thể đuổi kịp. Từ Hà thở hồng hộc, chẳng bao lâu sau đã đến phía trước Đinh Lan uyển.

Bạch Phong tiến lên phía trước gõ cửa như thường lệ, gõ 2 lần thì thấy một tỳ nữ mặt tròn mắt to đi ra mở cửa.

"Ơ, là vị thị vệ đại ca này..."

Người mở cửa ra là Vãn Đào, nàng nhận ra Bạch Phong, nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn qua Yến Trì và Từ Hà đứng phía sau lưng hắn rồi trợn tròn mắt. Bạch Phong nói, "Thế tử Điện hạ muốn gặp Cửu cô nương..."

Vãn Đào mở to mắt, quay đầu nhìn thoáng qua nhà giữa tối đen như mực, "Tiểu thư chúng ta vẫn còn chưa quay lại."

Bạch Phong chau mày, sau đó liếc mắt một cái thấy nhà giữa đúng là vẫn còn chưa lên đèn, nếu như Tần Hoan có ở trong viện thì bên trong nhà giữa không thể không thắp đèn. Bạch Phong quay đầu lại nhìn Yến Trì, nghe thấy cuộc đối thoại này thì lông mày Yến Trì càng nhíu chặt lại.

Bạch Phong quay đầu lại nhìn Từ Hà, "Cửu cô nương không quay về, sao ngươi nói nàng đã về rồi?"

Từ Hà kinh ngạc giây lát, "Tại hạ cùng Cửu cô nương tách ra là ở ngay trước cửa viện, lúc ấy Cửu cô nương nói chuyện này tốt nhất phải sớm một chút báo cho Thế tử Điện hạ hoặc là Tri phủ Đại nhân cho nên tiểu nhân mới nhận làm việc truyền tin này rồi mới đứng chờ ngoài cửa phủ. Lúc tại hạ tách ra thì Cửu cô nương đúng thật là nói phải quay trở về Đinh Lan uyển, hơn nữa lúc ấy Phục Linh vẫn còn đang cầm cuộn tranh kia."

Yến Trì nghe thấy thế đáy mắt tối lại, không biết tại sao mà trong lòng cứ có một cảm giác không tốt lắm.

Hắn tiến lên 2 bước nhìn Vãn Đào, "Tiểu thư các ngươi không trở về, thế còn Phục Linh thì sao?"

Nghe thấy Yến Trì hỏi như vậy, Vãn Đào cúi đầu không dám nhìn thẳng, chỉ cung kính nói, "Phục Linh tỷ tỷ vẫn theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, tiểu thư không trở về thì đương nhiên Phục Linh tỷ tỷ cũng không trở về."

Trái tim Yến Trì lại trĩu nặng, nhìn thoáng qua khoảng sân yên lặng tối như mực sau đó xoay người nhìn sang nhưng chỗ khác trong phủ. Bóng đêm đã buông xuống, thời giờ cũng không còn sớm nữa, sao Tần Hoan còn có thể đến chỗ nào được chứ?

Yến Trì tiến lên vài bước, Bạch Phong lại quay sang Vãn Đào nói, "Đợi lát nữa nếu như Cửu tiểu thư quay về thì nói cho nàng ấy Điện hạ đến tìm nàng."

Vãn Đào cung kính vâng lời, sau đó Bạch Phong mới gật đầu rời khỏi. Vãn Đào nhìn bóng lưng Bạch Phong và Yến Trì trong giây lát sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa viện lại.

Còn phía bên này, Từ Hà sốt ruột nói, "Chẳng lẽ Cửu cô nương lại đi sang bên phía tiền viện?"

Từ Hà vừa hỏi vậy thì Yến Trì cảm thấy cũng có khả năng này nên lập tức đi về hướng tiền viện, "Vừa rồi ngươi nói Cửu cô nương phát hiện ra người hạ độc Tần An?"

Từ Hà nghe vậy đáy mắt sáng lên, "Đúng vậy, lúc trời vừa tối thì tiểu nhân kiểm tra lại công văn, thư tín mấy hôm trước Điện hạ mang tin tức từ Dương huyện về và các loại hồ sơ khác. Tiểu nhân vốn định mang về phủ nha nhưng Điện hạ nói đến hỏi Cửu cô nương cho nên tiểu nhân mới đứng ngoài cửa chờ Cửu cô nương, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy Cửu cô nương đi từ phía đông đến..."

"Cửu cô nương nói chuyện mấy câu với tiểu nhân, sau đó Cửu cô nương chợt thấy trên một bức thư viết là phu quân của Nhị di nương có tật không phân biệt được màu sắc. Có lẽ trước đây ttdn và Tri phủ Đại nhân không chú ý đến điểm này, lúc ấy không biết Cửu cô nương nghĩ đến cái gì mà hoài nghi đến một hầu nô trong phủ tên là Thái Hà..."

Nghe được 2 chữ 'Thái Hà', bước chân Yến Trì ngừng hẳn lại, "Thái Hà?"

Từ Hà gật đầu, "Đúng vậy, có vẻ như trước đó Cửu cô nương đã phát hiện ra cái gì, có điều Cửu cô nương nói bệnh này cũng không thể xác định, sau đó nói tốt nhất có thể tìm ra được tranh vẽ Nhị di nương. Lúc bọn ta đến tiền viện hỏi lại 2 lão bộc kia xem còn chỗ nào có thể tìm ra tranh vẽ hay không, kết quả là nhìn thấy một tiểu nô rửa bình thuốc không sạch, Cửu cô nương phát hiện ra không đúng, vừa nhìn mới biết được hóa ra người kia thừa dịp tiểu nô đi rửa bình thuốc mới bỏ độc vào bên trong bình."

Bước chân Yến Trì nhanh hơn một chút, "Cửu cô nương có nói muốn lập tức đi bắt người hay không?"

Từ Hà vội vàng lắc đầu, "Chưa từng chưa từng, Cửu cô nương sợ bứt dây động rừng nên trước mắt muốn tìm thêm chứng cứ nữa. Lúc bọn ta đến tiền viện thì lão bộc kia dẫn Cửu cô nương đến một thư phòng khác bên trong tiền viện, Cửu cô nương phát hiện ra một cuộn tranh có vẻ như đã rất cũ rồi, bị đè ở tận bên dưới cùng. Có điều bức tranh đó đã bị đè quá lâu rồi, giấy dính vào nhau nên tạm thời mới không có cách nào mở ra, lúc ấy Cửu cô nương nói với tiểu nhân là nàng quay lại Đinh Lan uyển mở cuộn tranh ra, sau đó chờ Thế tử Điện hạ hoặc Tri phủ Đại nhân quay lại rồi mới đi bắt người."

Đôi mắt phượng của Yến Trì nheo lại, Tần Hoan làm việc đương nhiên suy tính chu toàn hơn so với những người khác một chút, hiện giờ hắn và Hoắc Hoài Tín đều không có ở đây, nàng không có lý do gì đi bắt người cả. Huống chi hành động thiếu suy nghĩ chắc chắn sẽ làm bứt dây động rừng, nàng chắc chắn sẽ không tự mình đi đến Phật đường, nhưng buổi tối khuya thế này nếu không phải vì có việc đột xuất thì sao nàng lại không như ước định, lại bỏ đi đâu đó thay vì quay lại Đinh Lan uyển chứ?

Tần phủ đang trong lúc rối loạn, mà hiện tại lại là buổi tối, bóng đêm đen như mực bao trùm toàn bộ lầu các trùng điệp trong Tần phủ, mặc dù trên bầu trời có sao sáng lấp lánh thế nhưng không hiểu sao cứ khiến cho trong lòng người âm u trĩu nặng.

Bất kể là thế nào thì Tần Hoan cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được...

Nghĩ như vậy Yến Trì càng bước nhanh hơn nữa, rất nhanh sau đó tiền viện đã ở ngay trước mặt, 2 nha sai kia vẫ đang canh giữ ở trước cửa. Hai người đứng rất lâu, hiện tại đã hơi mệt mỏi nên nhìn thấy Yến Trì đến liền phản ứng không kịp.

Mãi đến lúc Yến Trì bước đến trước mặt thì 2 người mới hành lễ.

"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Yến Trì hạ giọng hỏi, "Cửu cô nương có từng đến đây không?"

Hai người sửng sốt, một trong hai người nói, "Cửu cô nương chẳng phải vừa mới rời đi không lâu sao? Tiểu nhân không thấy Cửu cô nương đến đây nữa."

Trong lòng Yến Trì đột nhiên trĩu nặng, hắn đối viện với đôi mắt nghi hoặc của nha sai nhưng lại không muốn nhiều lời, xoay người lại đi về hướng nội viện. Từ Hà thấy hắn đi nhanh như vậy vội hỏi, "Điện hạ đi chỗ nào vậy?"

"Đến Lâm Phong viện..."

Từ Hà mở to mắt, Yến Trì lại nhìn về phía Bạch Phong, "Ngươi đi liên hệ người đó, rồi lại đi hỏi toàn bộ nha sai trong phủ."

Bạch Phong gật đầu, thân hình hắn chớp lóe một cái rồi biến mất vào trong bóng đêm. Từ Hà nghe không hiểu mệnh lệnh của Yến Trì thế nhưng lại không dám hỏi nhiều mà chỉ đi theo sau lưng hắn đi về hướng Lâm Phong viện.

"Lâm Phong viện là chỗ ở của Đại ca Đại tẩu nàng, Đại tẩu nàng đang có thai, có lẽ cần nàng đến điều trị thân thể,"

Yến Trì nói một câu thì Từ Hà hiểu được ngay, lập tức cong môi, "Đúng là đạo lý này, hiện giờ đã khuya rồi có lẽ Cửu cô nương được mời đến xem bệnh, nếu không thì còn có thể đi nơi nào được chứ?"

Từ Hà vốn không nóng nảy, thế nhưng nhìn dáng vẻ Yến Trì như vậy thì trong lòng đột nhiên có chút bất an. Lời này hắn nói ra giống đang an ủi chính mình cũng như an ủi Yến Trì, thế nhưng nói xong rồi thì ngược lại trong lòng hắn càng lo lắng hơn nữa.

Chỉ chưa đầy nửa khắc sau Yến Trì đã đi đến cửa Lâm Phong viện.

Vú già đứng ngoài cửa không nhận ra Yến Trì, nhưng cảm thấy khí thế bức người phát ra từ hắn rồi lại nghĩ đến mấy hôm nay Tần phủ điều tra vụ án do một vị quý nhân chủ thẩm nên mới không dám khinh thường mà quỳ trên mặt đất. Yến Trì hỏi thẳng "Cửu tiểu thư trong phủ có ở chỗ này không?"

Vú già vội vã lắc đầu, "Không có ở đây, Cửu tiểu thư đã đến đây từ buổi chiều rồi..."

Đương nhiên Yến Trì biết Tần Hoan đến đây vào buổi chiều, lúc đó chính hắn cùng Tần Hoan cùng nhau đến đây. Thế nhưng hiện tại Tần Hoan không có ở Lâm Phong viện thì sẽ đi nơi nào?

Yến Trì không nhiều lời, hắn xoay người đi luôn. Vú già ngây ngẩn cả người lúc này mới dám ngẩng đầu lên.

"Thế tử Điện hạ, hay là Cửu cô nương đến cửa phủ rồi? Đã bỏ lỡ chúng ta?"

Yến Trì lắc đầu, bước chân đột nhiên chậm lại, "Đương nhiên không, đường chúng ta đi xem như là ở ngay cạnh nhau."

Bước chân Yến Trì chậm lại thế nhưng đầu óc xoay chuyển cực nhanh, Tần Hoan không phải là người dễ dàng làm liều, nàng cầm cuộn tranh, vậy cuộn tranh đó có khả năng là tranh vẽ Nhị di nương. Đầu tiên lẽ ra nàng phải đi mở cuộn tranh ra mới đúng, thế nhưng vì nguyên nhân gì mà nàng lại không quay về viện của mình? Nghĩ đến đây Yến Trì quét mắt nhìn một vòng, mặc dù bóng đêm tối đen thế nhưng trong Tần phủ vẫn còn có thủ vệ phủ nha, lại có Phục Linh đi theo nàng, không có lý gì mà nàng lại vô duyên vô cớ bị bắt đi...

Sắc mặt Yến Trì càng tối sầm lại, thế nhưng càng sốt ruột thì suy nghĩ của hắn càng bình tĩnh lý trí hơn.

Đột nhiên Yến Trì chau mày, Tần Hoan cầm cuộn tranh là vì đã tra ra điểm manh mối quan trọng nhất của vụ án. Lý do có thể khiến nàng rời đi nhất định có quan hệ với vụ án, việc cấp bách nhất với nàng chính là muốn tìm ra tranh vẽ của Nhị di nương, chẳng lẽ nửa đường nàng mở cuộn tranh ra rồi phát hiện không phải, sau đó lại đến chỗ khác tìm?

Yến Trì cảm thấy cách nghĩ này cực kỳ có khả năng, sau đó lại đi về hướng Đinh Lan uyển. Đi được khoảng nửa khắc đồng hồ sau thì đột nhiên Bạch Phong lướt đến từ phía Đông, "Chủ tử, người không liên hệ được, một nửa nha sai trong phủ đã bị chuyển đi. Hỏi những người khác thì đều không nhìn thấy Cửu cô nương..."

"Không có ở Đinh Lan uyển?!"

Yến Trì mặt mũi tối sầm, hắn hỏi xong thì Bạch Phong gật đầu, "Không có."

Lông mày Yến Trì nhăn lại một chỗ, nếu như ngay cả người bí ẩn nhất mà hắn sắp xếp vào cũng không có tác dụng gì thì có khả năng Tần Hoan không phải tự mình rời đi...

Mới nghĩ đến đây thì đột nhiên Yến Trì cảm thấy sống lưng mình buốt lạnh.

"Điện hạ, Cửu cô nương đã đi chỗ nào?" Từ Hà cũng vì câu nói của Bạch Phong mà cả người cũng toát mồ hôi lạnh.

Yến Trì đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy ở phía Đông Tần phủ có một ngôi sao nhỏ chậm rãi bay lên, đáy mắt Yến Trì khẽ biến, Bạch Phong thấy thế cũng khẽ hô lên, "Điện hạ..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.