Chương trước
Chương sau
Vừa nhắc đến Nhị di nương thì đương nhiên lão bộc nghĩ đến hỗn loạn mấy hôm nay, cho nên trên mặt ông ta cũng căng thẳng sau đó gật đầu, "Vẽ thì cũn có vẽ, có điều... có điều lão nô cũng không biết để ở chổ nào. Mười năm trước lão nô mới chỉ là tiểu quản sự trong viện này, không hề hầu hạ bên cạnh lão gia..."

"Vậy có ai biết những tác phẩm năm đó lão gia vẽ ở đâu không?"

Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì ánh mắt lão nô chợt né tránh, "Lưu... Lưu quản gia biết..."

Tần Hoan cảm thấy như nghẹn trong ngực, nàng chau mày bất đắc dĩ hoi, "Lưu Xuân đã chết rồi, ngươi dẫn ta đến thư phòng của lão gia nhìn xem. Tác phẩm của lão gia đương nhiên không thể tùy tiện vứt lung tung."

Lão nô gật đầu lia lịa rồi dẫn Tần Hoan đi về hướng thư phòng của Tần An.

Tiền viện ngoại trừ chính phòng thì thư phòng của Tần An cũng nằm trong một gian phòng phụ rất rộng rãi. Chính giữa phòng thông thoáng, giá sách, kệ tủ, sảnh tiếp khách đều đầy đủ. Mặc dù mấy năm gần đây Tần An đã không còn yêu thích phong nhã nữa thế nhưng trong thư phòng cảm giác như cái gì cũng có. Bất luận là bình phong sơn thủy hay là gốm sứ ngọc thạch đều là những thứ có giá trị xa xỉ, còn trên tường treo đầy thi họa của những danh gia nổi tiếng, tất cả đều giá trị và khó cầu. Tần Hoan nhìn lướt qua thấy bên trên án thư có bộ văn phòng tứ bảo thế nhưng đã phủ bụi dày, mà mỗi một bộ văn phòng tứ bảo đều là trân phẩm. Nàng thầm thở dài trong lòng, Tần An cứ thế mà làm uổng phí những đồ quý báu như vậy.

"Cửu tiểu thư, đồ vật trong thư phòng của lão gia có hơi nhiều, trên giá sách bên kia có rất nhiều tranh chữ, còn có bên trong 2 ngăn tủ bên đó nữa. Có tranh lão gia tự mình vẽ, cũng có người khác tặng, cũng có 1 chút là sưu tầm. Đã rất lâu rồi lão gia không dùng đến thư phòng, ngày bình thường cũng không cho ai tiến vào cả, bởi vậy nên không có ai quét dọn sửa sang lại chỗ này..."

Tần Hoan biết ý của lão nô này, thi họa có quá nhiều mà ông ta lại không biết thứ Tần Hoan muốn tìm nằm ở đâu. Tần Hoan khoát tay, "Biết rồi, ngươi lui xuống đi, ta tự tìm là được..."

Lão nô muốn nói lại thôi, Tần Hoan cũng hiểu được, "Yên tâm, ta sẽ không làm hư hỏng, cũng không lấy đi."

Lão nô hơi hậm hực, ngược lại đi ra bên ngoài đứng chờ.

Phục Linh tiến lên hỏi, "Tiểu thư, nhiều như vậy phải tìm thế nào chứ..."

Tần Hoan thở dài, thật sự hơi nhiều thật, có điều vẫn phải tiếp tục tìm thôi."

"Mở từng bức từng bức ra nhìn, cẩn thận một chút, đừng làm hư hỏng."

Tần Hoan nói xong thì đi về phía giá sách của Tần An, Phục Linh hơi nghi ngờ, "Thế nhưng nô tỳ không biết phải xem thế nào..."

"Xem lạc khoản, ấn tín và đề tự, không thì đầu tiên em cứ đi tìm tranh vẽ mỹ nhân đi."

Phục Linh cười nói, "Nô tỳ hiểu rồi, đầu tiên nhìn xem có phải là mỹ nhân hay không, nếu là mỹ nhân thì lại nhìn lạc khoản và đề tự..."

Tần Hoan gật đầu rồi bước đến giá sách cầm lấy 1 loạt những bức họa nằm ở phía trên, nàng ôm xuống hơn 20 cuộn đặt lên trên án thư rồi mở từng cuộn ra xem.

Ở bên này Phục Linh cũng đi đến ngăn tủ ở phía đông, lấy ra rất nhiều cuộn trục rồi đặt ở trên bàn.

"Đây là sơn thủy... không phải. Đây là vẽ hoa mẫu đơn, không phải..."

"Đây là người... Ah, vẽ một ông già..."

"Ồ, đây là mỹ... nữ... Có điều đây không phải là lão gia vẽ!"

Phục Linh vừa xem vừa lẩm bẩm tự nói, Tề Lâm thấy thế cũng đi mở một ngăn tủ khác ra. Mặc dù hắn là người thô kệch thế nhưng dựa theo lời Tần Hoan nói tìm tranh mỹ nhân rồi tìm lạc khoản và ấn tín thì hắn cũng có thể tìm!

Lão nô đứng ngoài cửa nhìn Tần An mở từng bức từng bức họa trân quý của Tần An ra thì trong lòng có hơi bất an, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tần An đã bệnh đến mức độ kia rồi, làm gì còn tâm tư đi quản những thứ này nữa. Huống chi Tần phủ đã xảy ra một vụ án lớn đến thế này nên chỉ sợ đang chờ đợi Tần phủ chính là một cái tội lớn trong nội tộc, đến lúc đó những vinh hoa phú quý này có còn quan hệ gì với Tần An nữa đâu?

Nghĩ như vậy, lão nô lại đi sang bên cạnh phân phó một tiểu nô, "Mang bình thuốc này đi rửa sạch đi."

Nói xong ông ta cũng chẳng muốn canh giữ ở đây nữa mà đi thẳng đến phòng chính trông chừng Tần An.

Trong phòng, rất nhanh sau đó Phục Linh thở dài, "Nhiều bức họa đẹp như vậy mà lại bị nhét vào trong ngăn tủ, dính lên biết bao nhiêu bụi, đúng là... Cũng may nô tỳ không biết mỗi một bức tranh này có thể bán được bao nhiêu bạc, nếu không thì lại càng đau lòng hơn nữa."

Tề Lâm bên này cũng cực kỳ cẩn thận, bàn tay hắn toàn là vết chai cho nên chỉ sợ vô ý làm hỏng mất bức họa trong tay mình.

Mọi người cùng xem hết 2 khắc thời gian, trên trán Tề Lâm đã toát mồ hôi rồi, "Cửu cô nương, chỗ ta không có..."

Tần Hoan chau mày, tốc độ xem tranh của nàng nhanh cho nên còn xem được nhiều hơn Tề Lâm, thế nhưng nàng không cũng tìm được gì.

"Ở chỗ ta cũng không có, dù sao cũng đã 10 năm trôi qua rồi, kể cả sau này ông ta có nhớ đến rồi vẽ lại thì cũng đã nhiều năm như vậy, nhất định là cũng không biết quẳng đi nơi nào rồi."

Vừa nói thì Tần Hoan cũng vừa xem xong bức cuối cùng trên giá sách, trong lòng nàng cũng hơi thất vọng, nàng thở dài rồi mang toàn bộ xếp lại lên trên giá, sau đó mới xoay người lại quan sát thư phòng thêm lần nữa. Trên tường treo phần lớn là tranh sơn thủy thủy mặc và chữ lưu niệm của các danh gia, ngoài ra cũng chỉ còn 2 cái tủ cao kia thế nhưng bên trong cũng lại không có...

Tần Hoan đi đến bên cạnh Phục Linh, hiển nhiên Phục Linh cũng chỉ còn lại 5-6 bức, Tần Hoan lắc đầu, "Mấy bức này chất giấy quá mới, chắc chắn là mới chỉ vẽ ra khoảng 1-2 năm nay thôi, không cần phải xem nữa."

"Nếu như Tam lão gia này 1-2 năm lại vẽ Nhị di nương một lần thì sao?"

Phục Linh còn muốn tự mình hoàn thành công việc, nhưng Tần Hoan lại lắc đầu, "Ông ta không phải là một người chung tình, huống hồ đã nhiều năm trôi qua như vậy thì sáng vẻ chi tiết của con người cũng không còn nhớ rõ nữa, có vẽ ra thì cũng không thể chính xác được."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn Tề Lâm, nàng bước đến chỗ hắn thì thấy Tề Lâm cũng sắp xem xong rồi.

Ba người tìm kiếm suốt nửa canh giờ mà lại không thu hoạch được gì.

Tần Hoan lắc lắc đầu, chẳng lẽ sau chuyện năm đó ta lại xóa sổ hết hoàn toàn bức họa của Nhị di nương?

"Cửu cô nương, làm sao bây giờ?"

Tề Lâm không muốn từ bỏ, Tần Hoan lại khoát tay, "Không sao cả, cứ cất tranh về chỗ cũ đi, có lẽ ở đây thật sự không có, để ta đến chỗ khác trong viện này tìm thử xem sao..."

Tề Lâm gật gật đầu. Tần Hoan thấy hai người bọn họ đặt tranh trở lại vị trí cũng thì mới xoay người đi ra cửa.

Nghĩ nghĩ một lúc rồi Tần Hoan lại đi đến cửa phòng chính, bên trong phòng chính đương nhiên cũng không thể thiếu được tranh vẽ trang trí, thế nhưng nàng nhìn một vòng cung không nhìn thấy họa mỹ nhân. Ngược lại Tần An thì vẫn đang hấp hối nằm trên giường, nghe thấy có tiếng người đến thì mở mắt ra nhìn thoáng qua Tần Hoan. Trong mắt ông ta tựa hồ như có vài phần kinh ngạc, lại có vẻ như không nhận ra Tần Hoan là ai. Tần Hoan lạnh lùng nhìn ông ta một cái rồi lại xoay người đi ra ngoài.

Tìm kiếm không có kết quả gì, Tần Hoan dẫn Phục Linh đi ra khỏi cửa viện. Phục Linh nghiêng đầu hỏi, "Có phải... lão gia thật sự không hề vẽ Nhị di nương? Hoặc là đã cho người ta bỏ đi rồi? Hay là đã đem đi tặng người khác?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không có khả năng mang đi tặng người khác, cũng chắc chắn là ông ta sẽ vẽ, dù sao cũng có khoảng thời gian 2 năm chung sống. Thôi bỏ đi, có lẽ vậy, hoặc cũng có thể là nhiều năm rồi, lúc dọn dẹp đồ đạc bị thất lạc..."

Tần Hoan thở dài, vừa mới hóa giải được bí mật của rừng trúc tím, nàng vốn tưởng rằng có thể biết thêm được gì đó để có thể lôi hung thủ phía sau ra ngoài, không ngờ đến lại vồ hụt một phen.

"Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đâu?"

"Đi về đã..."

...

Từ khi đám hài cốt tiểu hài tử bị đào ra, Tần phủ liền bị quản thúc chặt chẽ. Tần Hoan nghĩ nghĩ đã mấy ngày rồi không gặp Tần Lệ, vừa về đến viện thì Tần Hoan lại định làm thêm bạch hạch cao đủ cho 3 ngày dùng nữa.

"Thuốc lần trước mang tới giờ không đủ dùng rồi..."

Tần Hoan nhìn chỗ dược liệu còn lại rồi lắc đầu, "Xem ra chúng ta phải đến kho thuốc rồi."

Nói như vậy rồi Tần Hoan lại dẫn Phục Linh ra ngoài.

Mặc dù Tần phủ hoàn toàn hỗn loạn thế nhưng bên phía kho thuốc này lại gần như không có gì khác với trước đây. Lúc Tần Hoan và Phục Linh đến kho thuốc thì cũng nhìn thấy Tiền Bách Nhận đang lấy thuốc cho một tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu kia Tần Hoan nhìn thấy hơi quen mắt, Phục Linh lại liếc mắt một cái là nhận ra được.

"Tiểu thư, đây là nha đầu bên phía lão phu nhân."

Phục Linh vừa dứt lời thì quả nhiên Tần Hoan thấy khuôn mặt lấy lòng của Tiền Bách Nhận, "Xạ hương không đủ rồi, cũng không biết bên đó lão phu nhân có còn không..."

Tiểu nha đầu kia nghe thấy thế liền gật đầu, "Không sao, bên phía lão phu nhân vẫn còn xạ hương loại thượng đẳng, quay lại ta đến tìm Thái Hà tỷ tỷ lấy một chút là được."

Tiền Bách Nhận nghe thấy thế thì lập tức gật đầu, vừa gói dược liệu lại vừa nói, "Thế thì không còn gì tốt hơn nữa rồi, hiện giờ trong phủ loạn lạc nên không tiện phái người ra ngoài chọn mua."

Tiểu nha đầu kia hành sự rất nhanh nhạy, "Đợi việc này trôi qua rồi nói sau, hiện giờ trong phủ nhiều nơi cần dùng đến thuốc, trước mắt phải tăng cường cho lão gia và thiếu phu nhân là được. Lão phu nhân cứ dùng phương thuốc bình thường thôi vậy."

"Phải, phải, lão phu nhân thật sự để tâm đến thiếu phu nhân."

Tiểu nha đầu chợt chau mày, "Đương nhiên rồi, lão phu nhân phải xem qua phương thuốc rồi mới đưa cho thiếu phu nhân uống, sợ thiếu phu nhân uống vào không đúng nên còn định bảo Thái Hà tỷ tỷ đến quan sát thật kỹ nữa. Mặc kệ thuốc là ai khai, ngay cả thuốc Cửu tiểu thư trước đây khai cũng vậy..."

"Cửu tiểu thư..."

Tiểu nha đầu đưa lưng về phía Tần Hoan, Tiền Bách Nhận đứng đối diện cửa, hắn đang gói dược liệu vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy nàng đứng ở cửa nên ngay lập tức sợ hãi cứ như thần hồn tiêu tán. Vừa rồi tiểu nha đầu này đã nói những điều không nên nói ra, Tiền Bách Nhận lúc này mới hô lên một tiếng, tiểu nha đầu nghe thấy thế thì mặt mày cung lập tức trắng bệch.

Nàng giật lấy gói thuốc trên tay Tiền Bách Nhận rồi xoay người hành lễ với Tần Hoan, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Ra đến cửa thì tiểu nha đầu càng đi nhanh hơn nữa, Tần Hoan lại chẳng đếm xỉa gì đến mà chỉ nhìn lướt qua Tiền Bách Nhận, chẳng nói gì cả rồi bước vào trong, "Vẫn lấy những thuốc như trước kia. Phục Linh..."

Phục Linh biết Tần Hoan muốn lấy cái gì, nàng hừ lạnh một tiếng về phía Tiền Bách Nhận rồi đi thẳng vào trong kho thuốc.

Qua chuyện lần trước thì Tiền Bách Nhận không dám có bất cứ điểm nào bất kính với Tần Hoan. Ông ta vội vàng chạy đến cúi đầu cúi người, "Cửu tiểu thư mời ngồi...Vừa rồi... chuyện đó..."

Tần Hoan bình thản như không, "Lúc ta kê đơn thuốc thì lão phu nhân cũng không yên tâm?"

Sắc mặt Tiền Bách Nhận thay đổi liên tục, sợ Tần Hoan trách tội lên đầu mình nên vội nói, "Đó... đó cũng không phải... Lão phu nhân lo lắng cho thân thể của thiếu phu nhân cho nên tất cả đơn thuốc đều không dám dùng loạn. Không chỉ có như vậy, ngay cả dược liệu cũng phải dùng loại thượng phẩm trong thượng phẩm, vừa thuần khiết vừa chuẩn xác, chỉ sợ có một vị thuốc không tốt dẫn đến làm hỏng đi toàn bộ đơn thuốc."

Mặc dù trên mặt Tần Hoan lạnh lùng thế nhưng trong lòng lại hiểu tâm tư của Tưởng thị, bà ta cực kỳ coi trọng con cháu, lại đặt hy vọng cực kỳ lớn vào Tần Sâm cho nên cũng như vậy với hài tử của hắn. Phương thuốc phải đúng, dược liệu phải tốt, có những loại thuốc để lâu ngày thì sẽ bị mốc nên đương nhiên là không thể dùng được.

Tần Hoan gật đầu rồi đột nhiên nói, "Chỗ lão phu nhân có xạ hương loại thượng đẳng sao?"

Hiện tại Tiền Bách Nhận biết thì sẽ nói mà nói thì sẽ nói hết, đừng nói là Tần Hoan hỏi xạ hương, ngay cả nàng hỏi bất kỳ chuyện gì cũng được, chỉ cần ông ta biết thì chắc chắn sẽ trả lời, "Đúng vậy, bên chỗ lão phu nhân có nhiều xạ hương thượng phẩm tốt hơn nhiều so với các loại thuốc thông thường, có thể là do bên kinh thành kia đưa đến, hoặc cũng có thể là mua ở chỗ khác đem về, tóm lại đều là trân phẩm trong trân phẩm."

Tần Hoan không thể ngờ được, nghĩ đến Diêu Tâm Lan bị người ta bỏ xạ hương và đương quy vào trong thuốc.

Nàng chau mày rồi lại nghĩ đến tình cảnh trước đây, đêm đó sau khi biết được Diêu Tâm Lan bị ra máu ở trên đường về, Tưởng thị và Lâm thị sốt ruột lo lắng không giống giả mạo, sau này Tưởng thị quan tâm lo lắng cho Diêu Tâm Lan cũng cực kỳ rõ ràng cho nên không có khả năng bà ta bỏ thứ trí mạng như vậy vào trong thuốc của Diêu Tâm Lan.

Đương quy thì cực kỳ bình thường, thế nhưng xạ hương lại không dễ lấy, nhưng gã sai vặt của Tần Sâm cũng đã từng đi lấy...

Tưởng thị, Tần Sâm, hai người này một người là tằng tổ mẫu, một người là phụ thân của hài tử, theo lý thuyết thì sẽ không thể có ai muốn hại hài tử cả. Thế nhưng xạ hương... lại cứ có liên quan đến 2 người này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.