Chương trước
Chương sau
Chương 109: Nghiệp chướng nặng nề (2)

Bàn tay nắm gậy chống của Tưởng thị run rẩy, môi mím thật chặt, "Thế tử Điện hạ đang nói cái gì? Con ta mang bệnh, tâm trí sớm đã rối loạn rồi. Nó phát điên rồi, lời một người điên nói sao có thể coi thành thật được?"

Tần An bị gia nô đè nặng, một gia nô như vừa hiểu được cái gì đó, đột nhiên rút ra một cái khăn tay rồi nhét vào miệng Tần An. Tần An bị nhét khăn nên ngay lập tức không kêu gào được nữa, chỉ là vẫn còn đang dùng ánh mắt thèm khát nhìn sang Tần Tương đang trốn trong lòng Lâm thị. Còn Tần Tương lại chỉ biết run rẩy ôm chặt lấy Lâm thị, hận không thể để Tần An chết đi ngay lập tức...

Giờ phút này thì ngay cả Tưởng thị cũng không muốn niệm tình mẫu tử nữa rồi, chứ đừng nói đến Tần Tương và Tần Sương ngày thường vốn cũng chẳng nhận được bao nhiêu tình cảm của Tần An. Mà Tưởng thị vẫn chăm chút lễ pháp gia phong, ngay tại lúc này cũng hoàn toàn sụp đổ rồi, bà tự biết bản thân mình vẫn đang tự lừa mình dối người, già mồm át lẽ phải, thế nhưng giờ phút này bà chỉ còn biết tiếp tục mặt dày mà thôi, vụ án này có thể kéo dài thêm 1 ngày thì con bà còn sống thêm được 1 ngày.

"Lão phu nhân, chuyện này người và phu nhân nên nói thật ra thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Hoài Tín nhìn hoàn cảnh xảy ra vừa rồi thì cũng cực kỳ thổn thức, "Mấy tiểu bối trong nhà cũng đã nhìn ra được sự thật rồi, lẽ nào lão nhân gia lại có thể không biết? Tần huynh đã trở nên như vậy rồi nên người phải nói cho đám tiểu bối biết trắng đen rõ ràng."

Tưởng thị hít sâu một hơi để cho bản thân tự trấn định lại, sắc mặt đã hơi trắng bệch ra, "Tri phủ Đại nhân tiếp tục điều tra đi, tốt nhất để cho nghịch tử này tự mình nói ra. Bất kể là dùng hình hay gì đó, cứ trực tiếp dùng trên người nó là được. Nếu như nó khai ra thì cứ việc đưa nó đi định tội."

Nói xong Tưởng thị lại thở dài, "Lão thân cũng là tội nhân, nếu như Tri phủ Đại nhân muốn nhốt lão thân vào nhà lao thì xin mời Tri phủ Đại nhân cứ việc động thủ. Còn những việc khác, lão thân cái gì cũng không biết."

Nói dứt câu thì Tưởng thị xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước thì quay đầu lại, "Đã đến nước này rồi thì Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân muốn xử lý thế nào thì cứ làm thế đó đi, tội nghiệt gì tự mình nó phải gánh chịu, không có liên quan gì đến đám tiểu bối khác cả."

Vừa nói bà vừa quét mắt nhìn đám người Tần Sâm một cái, "Đi thôi, sau này không cần phải đến đây nữa."

Tưởng thị nói xong thì đi luôn, Lâm thị cũng ôm Tần Tương ra ngoài, Tần Sương thấy đứng một mình trong viện quá sợ hãi nên cũng vội vàng đi theo ra ngoài. Tần Sâm thở dài, chắp tay cúi đầu với Yến Trì và Hoắc Hoài Tín rồi cũng rời khỏi.

Mấy người vừa đi khỏi thì trong viện liền trống rỗng hẳn lên, Hoắc Hoài Tín cất lời, "Thế tử Điện hạ, giờ phải làm thế nào cho phải? Ông ta đã biến thành dáng vẻ này rồi, chỉ sợ Tuần Lý viện sẽ còn phải điều tra kỹ hơn."

Yến Trì quay sang nhìn Tần An, "Chẳng phải nói ông ta sắp chết sao?"

Yến Trì không chứng kiến được ban nãy Tần An là cái dạng gì, có điều hiện tại xem ra Tần An cũng sẽ không chết nhanh như thế được.

Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Hạ quan không nói hắn sắp chết, chỉ nói hắn phát điên thôi, có thể là tin tức bị truyền sai rồi. Có điều ban đầu đúng là hắn có hơi dọa người, mà đột nhiên lại hành động như vậy thật sự cũng không biết là tại làm sao."

Lúc này Tần Hoan mới bước ra từ phía sau người Yến Trì, nàng vừa đi ra thì 2 trong mắt Tần An lại sáng quắc lên nhìn nàng, đáy mắt cũng không giấu được vẻ tham lam. Yến Trì và Hoắc Hoài Tín thấy hơi lo lắng, đang định kêu người kéo Tần An ra thì Tần Hoan lại đi đến trước mặt ông ta. Nàng vừa đến gần thì Tần An lại càng không kiềm chế được, hận không thể ngay lập tức bổ nhào vào người Tần Hoan.

Vẻ mặt Tần Hoan rất bình tĩnh, 2 trong mắt sắc như dao, nàng nhìn chằm chằm vào Tần An trong giây lát vậy mà vẻ nôn nóng trong mắt Tần An lại tản đi vài phần. Đột nhiên Tần Hoan nhấc tay lên, một cây châm bạc đâm ngay ngắn ở sau gáy của Tần An.

Cả người Tần An giống như bị đóng băng, cơ thể rất nhanh trở nên vô lực.

Hai gia nô giữ bên cạnh nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn Tần Hoan bằng ánh mắt tràn đầy cảm thán. Hóa ra y thuật của Tần Hoan là thật, mà dáng vẻ không hề sợ sệt của Tần Hoan lúc đứng trước mặt Tần An trông cực kỳ có khí thế.

Tần An mềm nhũn ngã xuống đất, chờ đến khi ông ta nhắm chặt mắt lại thì Tần An mới ngồi xổm xuống xem xét.

So với Tần Lệ thì trên mặt với cổ Tần An, cùng với cổ tay và mu bàn tay đã xuất hiện rất nhiều vết lở loét của bệnh giang mai. Tần Hoan nhìn đã thấy khó chịu rồi, chẳng trách hai tên gia nô kia lại càng không nhịn được, nếu không phải bọn hắn đã hầu hạ Tần An nhiều năm rồi thì hiện tại có cho 1 vạn tiền cũng tuyệt đối không muốn chăm sóc một chủ tử như vậy.

"Vết loét giang mai đã mọc lên rồi, bệnh hoa liễu đã đến giai đoạn cực kỳ nghiêm trọng." Tần Hoan chậm rãi lên tiếng, "Nếu cứ tiếp tục thế này thì mu bàn tay ông ta rất nhanh sẽ lộ ra cả xương cốt, còn có trên thân thể nội tạng cũng sắp bị hủy rồi."

Hoắc Hoài Tín nhăn mày, "Chẳng lẽ là bởi vì thế cho nên mới phát điên?"

Tần Hoan lắc đầu, "Đương nhiên không phải, vết loét của bệnh giang mai bản chất sẽ không làm cho người ta phát điên, nhưng có thể cũng là do bị cái gì đó kích thích. Cũng có khả năng nhìn thấy thân thể của mình ngày một thối rữa nên mới không chấp nhận được mà phát điên, có điều ông ta đã lớn tuổi rồi, chẳng còn là trẻ con nữa nên cũng sẽ không đến mức ngay lập tức bị chuyện này kích thích thành ra như vậy. Hơn nữa những vết lở loét này cũng không phải là ngày đầu tiên mọc lên."

Vừa nói thì Tần Hoan vừa cúi xuống xem xét cánh tay của Tần An, vừa nhìn thì lông mày nàng cũng nhíu chặt lại.

Đầu móng tay Tần An hơi có màu đen, khu bán nguyệt gốc móng màu sắc cũng hơi chuyển đen rồi. Tần Hoan trầm ngâm giây lát, "Đơn thuốc gần đây là ai kê? Tiền Bách Nhận à?"

Yến Trì trả lời, "Đúng là hắn..."

Tần Hoan híp mắt, "Có lẽ phải dẫn hắn đến thẩm vấn rồi."

Hoắc Hoài Tín gật đầu, lập tức phân phó nha sai ở bên ngoài viện. Nha sai rời đi thì Tần Hoan tranh thủ kiểm tra thật cẩn thận bàn tay còn lại và chân tóc Tần An.

"Gần đây ông ấy có triệu chứng gì?"

Câu này là Tần Hoan hỏi 2 gia nô trước mặt, nghe thấy thế 2 người liền liếc nhau rồi một người trong số họ lên tiếng, "Gần đây lão gia phiền muộn nóng nảy, lại từng nôn ra 2 lần, sau đó cả đêm không ngủ được, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh hơn so với ngày xưa. Có điều đã mắc phải bệnh này thì làm gì có ai còn có thể bình tĩnh hòa nhã mà sống chứ? Từ trước tới nay lão gia lại có thói quen hưởng lạc, lần này xảy ra biến cố khiến lão phu nhân không cho lão gia ra ngoài, cũng không cho lão gia thân cận với di nương trong phủ cho nên mới cực kỳ bứt rứt, tính tình trở nên cáu kỉnh cũng không có gì là lạ."

Người này mới vừa dứt lời thì người còn lại đã nói tiếp, "À... còn có lão gia luôn nói hơi đau đầu, còn nói ánh mắt thỉnh thoảng cũng không nhìn rõ mọi vật lắm. Bọn ta nghe thế liền mời Tiền đại phu đến xem bệnh, thế nhưng Tiền đại phu nhìn thấy bệnh trạng của lão gia thì lại sợ hãi, mỗi lần đến xem bệnh cũng cực kỳ rụt rè sợ hãi. Tiền đại phu cho thuốc gì bọn ta cũng tận tâm tận lực cho lão gia uống, thế nhưng chẳng thấy tác dụng gì cả."

Người kia lại cay đắng lên tiếng, "Trước đây lão gia có giả vờ bị bệnh 1-2 lần, cố ý nói bệnh của bản thân mình cực kỳ nghiêm trọng, cho nên về sau bọn ta cũng không biết lão gia nói thật hay nói dối..."

Tần Hoan chau mày, "Đau đầu với hoa mắt là bắt đầu từ bao giờ? Cả nôn mửa nữa?"

Hai tên gia nô nghĩ nghĩ, một người lên tiếng, "Hình như bắt đầu từ lúc Liễu di nương chết đi, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, sau đó 2 ngày thì đau đầu. Còn nữa, lão gia nói tức ngực với đau bụng, nói chung là nhiều bệnh lắm, mỗi lần nói đều không giống nhau cho nên có những lúc bọn ta còn cho rằng ông ấy đang nói dối lừa gạt bọn ta, huống chi Tiền đại phu cũng không tra ra cái gì."

Tần Hoan chỉ im lặng lắng nghe, rất nhanh sau đó Tiền Bách Nhận đã được nha sai dẫn đến đây.

Mấy ngày Tần Hoan không nhìn thấy Tiền Bách Nhận, cảm thấy có vẻ như ông ta đã hao gầy đi một chút, thế nhưng dù là vậy thì dáng vẻ ông ta vẫn có phần phúc hậu. Tiền Bách Nhận bị nha sai đặc biệt mời đến khiến bản thân có hơi lo lắng, vừa vào cửa viện đã quỳ xuống hành lễ với Yến Trì và Hoắc Hoài Tín.

"Tiểu nhân bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Tri phủ Đại nhân..."

Tiền Bách Nhận nói xong thì run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Hoắc Hoài Tín biết Yến Trì không kiên nhẫn giống như mỗi lần ông thẩm vấn phạm nhân trên công đường, cho nên mới tiến lên nói, "Ngẩng đầu lên, ngươi bắt đầu chữa bệnh cho chủ tử ngươi từ bao giờ?"

Tiền Bách Nhận nghe thấy thế liền ngẩng lên, suy nghĩ một lát mới trả lời, "Là từ... từ sau khi Liễu di nương chết mới bắt đầu chưa, Liễu di nương chết thì tiểu nhân mới biết được ngày trước nàng ta lấy thuốc là muốn chữa bệnh cho chính mình. Sau này lão gia cũng bị bệnh, nhất định... nhất định là Liễu thị đã lây nhiễm cho lão gia."

Thấy ông ta nhắc đến những chuyện này, Hoắc Hoài Tín chau mày, "Mang đơn thuốc ngươi kê ra đây."

Có vẻ như Tiền Bách Nhận đã sớm đoán được Hoắc Hoài Tín sẽ hỏi cái này, cho nên trực tiếp lấy từ trong tay áo ra mấy đơn thuốc, "Tất... tất cả đều ở trong này, mấy hôm nay tiểu nhân tổng cộng đã đổi cho lão gia 3 đơn thuốc, đều ở trong này cả..."

Hoắc Hoài Tín cầm lấy đơn thuốc rồi trực tiếp đưa cho Tần Hoan. Tần Hoan cúi đầu nhìn giây lát rồi ngước mắt lên nhìn Tiền Bách Nhận, "Phương thuốc không có vấn đề gì cả, có điều... hiện tại ông ấy trúng độc, vậy là có chuyện gì?"

"Trúng độc?!" Tiền Bách Nhận cực kỳ kinh ngạc kêu lên, "Ta... ta không biết... Sao có thể trúng độc được?"

Tần Hoan chau mày, "Ông ấy nói ông ấy đau đầu đau bụng, kèm theo tình trạng nôn mửa và tiêu chảy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra chỗ kỳ quái?"

Ánh mắt Tiền Bách Nhận chớp lóe, căn bản ông ta không muốn chữa bệnh cho Tần An, cũng biết bản thân mình chữa không nổi cho nên mấy phương thuốc này cũng chỉ là mấy phương thuốc vô tích sự mà ông sao chép lại trong sách thuốc để ứng đối mà thôi. Tình trạng của Tần An toàn bộ đều là do ông ta mắc phải bệnh hoa liễu mà ra, huống hồ bệnh hoa liễu rốt cuộc có những biểu hiện nào thì Tiền Bách Nhận cũng còn không nắm được hết...

"Đó, đó không phải là biểu hiện của bệnh hoa liễu sao?"

Ánh mắt Tần Hoan trở nên sắc bén, thế nhưng khi nhìn dáng vẻ Tiền Bách Nhận sợ hãi rụt rè thì nàng lại không biết phải nói cái gì cho phải. Tiền Bách Nhận là một tên lang băm, Tưởng thị không thể không biết điều này, thế nhưng bà tại lại mời Tiền Bách Nhận tới chữa.

Tần Hoan gập phương thuốc lại rồi đưa cho Hoắc Hoài Tín, nàng nói tiếp, "Nhưng biểu hiện này của ông ấy, chính là vị bị trúng độc."

"Trúng độc?" Hoắc Hoài Tín cười khổ, "Nhưng, nhưng ông ta là nghi phạm, sao lại có người hạ độc ông ấy? Cửu cô nương, có tra ra được ông ta trúng độc gì không?"

Tần Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần An, "Có lẽ là độc kim thạch."

Hoắc Hoài Tín chau mày, có hơi khó hiểu, còn Yến Trì thì ngược lại như đang suy nghĩ cái gì. Tần Hoan lại nói tiếp, "Trong kinh thành từng có người yêu thích luyện đan, theo lời đồn thì sau khi luyện được ra tiên đan thì có thể trường sinh bất lão. Điện hạ nhất định sẽ biết..."

Yến Trì gật đầu, Tần Hoan nói tiếp, "Trong quá trình luyện đan đều phải dùng kim thạch để luyện. Mấy thứ này luyện ra thì chắc chắn không có lợi gì cho thân thể cả, không chỉ không thể trường sinh bất lão mà còn khiến cho người ta trúng độc. Người trúng độc hoặc là mắc các bệnh về dạ dày, nội tạng, hoặc là hoa mắt rụng tóc, nóng nảy dễ giận, càng nghiêm trọng hơn là còn làm tổn thương các cơ quan nội tạng, khiến các khối u hình thành và trực tiếp dẫn đến tử vong.

Tần Hoan nhìn lướt qua Tần An, sau đó lại nhìn về phía mấy gia nô, "Lão gia có thói quen dùng đan dược không?"

Hai gia nô liếc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

Tần Hoan chau mày, "Thuốc của ông ấy để ở đâu? Bình thường sắc thuốc ở chỗ nào?"

"Ở bên kia... Tiểu nhân đi lấy ngay..."

Trong viện của Tần An đương nhiên là muốn cái gì có cái đó, gia nô lấy là một chén thuốc và một bình thuốc từ phòng bên cạnh, "Cửu tiểu thư, chén thuốc và lọ thuốc đều ở trong này, bình thường do tiểu nô đi lấy thuốc rồi quay lại viện sắc thuốc, sau đó 2 người bọn ta bưng lên cho lão gia uống."

Tần Hoan cầm lấy chén thuốc, trước tiên nàng quan sát thì thấy trong chén thuốc không có gì khác thường rồi mới đến nhìn bình thuốc. Bên trong bình thuốc vẫn còn thuốc, nàng không nhìn rõ lắm nên mới đổ hết thuốc bên trong ra ngoài. Hai gia nô kia nhìn thấy thế liền có vẻ hơi tiếc nuối, Tần Hoan vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nói, "Thuốc này nhìn thì tốt nhưng thật ra lại không dùng được, có uống hay không cũng không tác hại..."

Vẻ mặt gia nô hơi hậm hực, đột nhiên Tần Hoan lại nói, "Không đúng, cũng không phải là không tác hại gì."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.