Chương trước
Chương sau
Tần Hoan đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng động lớn, Phục Linh đi ra cửa nhìn rồi quay lại nói, "Tiểu thư, là mấy người Vãn Đường bọn họ về đây rồi..."

Tần Hoan xoay người, "Bảo bọn họ vào đây..."

Phục Linh vâng lời rồi đi ra ngoài, Tần Hoan ngồi xuống giường thấp bên cạnh cửa sổ. Chẳng bao lâu sau Phục Linh đã dẫn cả 4 người kia tiến vào.

"Bái kiến tiểu thư..."

Bốn người cung kính hành lễ, Tần Hoan đảo mắt một cái thấy Vãn Đường và Vãn Đào cực kỳ cung kính, thế nhưng trên mặt vẫn có vẻ hồi hộp. Vãn Lê vẫn là dáng vẻ lạnh lùng im lặng như mọi ngày, cằm hơi hất lên, chỉ hơi chau mày một chút thôi. Chỉ có Vãn Hạnh, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng trên mặt nàng vẫn luôn luôn có vẻ chất phác, nhìn không ra chút thay đổi cảm xúc nào.

"Vừa rồi bị gọi đi thẩm vấn phải không?"

Tần Hoan khẽ hỏi, vừa nói dứt lời thì Vãn Đường lên tiếng, "Vâng thưa tiểu thư, là nha sai của Tri phủ Đại nhân thẩm vấn, chỉ hỏi là đêm qua ở đâu, sáng nay có thấy việc gì lạ hay không. Còn hỏi bình thường tính tình Bát di nương như thế nào, có tranh chấp gì với ai không. Mấy người bọn nô tỳ đều chỉ mới nhập phủ không lâu cho nên cũng không biết quá nhiều, cho nên đã hỏi xong rất nhanh."

Tần Hoan chỉ hỏi một câu mà Vãn Đường trả lời rất nhiều khiến cho Tần Hoan không cần thiết phải hỏi tiếp nữa. Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Vậy những người còn lại ở trong phủ thì nói thế nào?"

Vãn Đường nhìn thoáng qua Vãn Đào, Vãn Đào lên tiếng, "Người ngoài nói mấy ngày nay ít thấy Bát di nương ra khỏi viện, thế nhưng hoàn toàn không thấy nàng ta kết thù oán với ai cả. Chẳng qua từ trước đến nay tính tình Bát di nương có hơi khoa trương, đối xử với hạ nhân cũng không tốt lắm, lần này xảy ra chuyện thì cũng chẳng có mấy ai đau buồn, chỉ hơi thổn thức vì nàng ta bị giết chết trong phủ khiến cho tất cả mọi người sợ hãi."

Dựa vào cảnh tượng mà lần đầu tiên Tần Hoan nhìn thấy Liễu thị thì nàng cũng biết được bình thường Liễu thị cũng chẳng phải người điềm tĩnh dè dặt gì. Tính cách như vậy rất dễ dàng đắc tội với người ta, thế nhưng rất không có khả năng chỉ vài câu tranh cãi mà giết người, huống chi Liễu thị chắc chắn sẽ không nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài gặp gỡ một người đã gây lộn cãi vã với mình. Có thể khiến cho nàng ta nửa đêm hẹn gặp thì chỉ có thể là người rất thân thiết và tín nhiệm, còn nếu nói nàng bị người đó uy hiếp thì lại càng không thể thay y phục mới trang điểm đậm rồi bôi hương liệu được.

Tần Hoan gật đầu, "Mấy hôm nay trong phủ rất rối loạn, nếu không có việc gì thì các ngươi đừng đi ra khỏi viện, đợi đến khi nào sự việc được giải quyết rồi tính."

"Vâng, cẩn tuân theo phân phó của tiểu thư."

Tần Hoan 'Ừ' một tiếng, "Hạn chế ra ngoài, bớt bàn bàn tán tán. Lui ra đi."

Mấy người Vãn Đường cùng nhau hành lễ rồi lui ra ngoài.

Mọi người vừa đi thì Phục Linh lên tiếng, "Chuyện này bất luận thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. Tiểu thư vẫn giúp Thế tử Điện hạ tra án phải không?"

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Hôm nay những việc cần tra thì đều đã tra rồi, sau này đợi phân phó của Điện hạ đã."

Phục Linh thở dài, "Nô tỳ cảm nhận được từ lúc biết tin trong phủ xảy ra chuyện thì sắc mặt tiểu thư cũng trở nên trầm trọng. Nô tỳ sợ tiểu thư suy nghĩ quá nhiều làm tổn thương thân thể."

Tần Hoan không thể ngừng suy nghĩ được, trừ khi có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ sát hại Cửu tiểu thư.

"Không cần lo lắng, trong lòng ta đã tính trước cả rồi."

...

"Tiểu thư, Thế tử Điện hạ ở bên ngoài, mời người ra ngoài."

Đến lúc hoàng hôn thì Tần Hoan cho rằng hôm nay Yến Trì sẽ không còn cần đến nàng nữa, thế nhưng hiện tại Phục Linh lại vào bẩm báo. Tần Hoan sửa sang lại y phục rồi vội vàng đi từ trong viện ra ngoài.

Ở ngã rẽ ngay cửa viện, Yến Trì mặc toàn thân y phục đen đứng chờ sẵn, nghe thấy tiếng bước chân của nàng nên hắn mới quay đầu lại.

Vào giờ này, Tần phủ đã lên đèn rực sáng, suốt cả ngày nay thẩm vấn toàn bộ hạ nhân, cho nên đại bộ phận những người không liên quan đã được cởi bỏ hiểm nghi, bởi vậy hiện tại ngẫu nhiên có thể thấy được hạ nhân đi lại bên trong nội viện. Có điều vì xảy ra chuyện của Liễu di nương cho nên Tần phủ vẫn còn rất yên tĩnh, cộng thêm nha sai vẫn còn lưu lại trong phủ nên hạ nhân đi đường cũng không dám quá lớn tiếng.

"Thế tử Điện hạ..." Tần Hoan đi đến bên cạnh rồi nhún nhún người.

Yến Trì nhìn sang Tần Hoan, hơi chau mày rồi nói, "Buổi tối trời đã chuyển lạnh, sao ngươi còn chưa mặc áo choàng đã đi ra ngoài?"

Tần Hoan hơi thất thần, nàng không nghĩ đến Yến Trì lại quan tâm đến nàng như vậy, vì thế nàng lắc đầu nói, "Điện hạ không cần lo lắng, hiện tại ta không cảm thấy lạnh. Điện hạ đến đây là có điều gì nghi vấn?"

Yến Trì khẽ nói, "Hoắc đại nhân đã gặp mặt Tần lão gia, bệnh mà Tần lão gia mắc phải quả nhiên cũng là bệnh hoa liễu."

Yến Trì nói cực nhỏ, Tần Hoan nghe xong thì trong lòng cũng cực kỳ chấn động, nàng vội hỏi lại, "Đã bao lâu rồi?"

Đáy mắt Yến Trì hơi lóe lên, "Khoảng trên dưới 20 ngày rồi, ban đầu là giấu diếm thế nhưng sau này nặng lên rồi mới không thể không nói ra. Ông ta nhiễm bệnh không lâu như Liễu thị, hắn cũng nói lần cuối cùng ông ta chung phòng với Liễu thị là vào khoảng 1 tháng trước đây. Vào thời điểm đó chắc chắn Liễu thị đã nhiễm bệnh rồi, chỉ là ông ta không phát hiện ra mà thôi."

Tần Hoan nhíu mày, "Cho nên nói... bệnh của Liễu thị không phải do Tam thúc truyền cho?"

Yến Trì 'Ừ' một tiếng, "Đúng là như thế, cho nên hiện tại người có nghi ngờ lớn nhất chính là người mà nửa đêm hẹn gặp Liễu thị. Chắc chắn người đó cũng chỉ là người ở trong Tần phủ, hơn nữa hắn nhất định cũng đã mắc phải bệnh hoa liễu."

Trong lòng Tần Hoan hồi hộp, Tần Lệ cũng bị bệnh hoa liễu, thế nhưng thời gian nhiễm bệnh của hắn ngắn hơn so với Liễu thị. Có 2 khả năng, thứ nhất, Tần Lệ nhiễm bệnh từ bên ngoài phủ đúng như lời hắn nói. Thứ 2, bệnh của Tần Lệ chính là do Liễu thị truyền cho, nếu như vậy thì hắn đã có động cơ để giết người.

"Cho nên Điện hạ dự định điều tra toàn bộ nam tử bên trong Tần phủ?"

Khóe môi Yến Trì hơi cong, "Đúng là ta đang có ý đó, nhưng nửa canh giờ sau mới bắt đầu."

Tần Hoan thoáng rùng mình, "Nửa canh giờ sau?"

Yến Trì nhạy bén cảm nhận được gì đó, "Làm sao thế?"

Tần Hoan cụp mắt, ánh mắt nàng đảo qua lại 2 vòng, Yến Trì thấy thế càng hoài nghi hơn, thế nhưng hắn lại không hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng. Trong lòng Tần Hoan rất bối rối, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay lập tức nàng đã bắt gặp ánh mắt tin tưởng của Yến Trì vẫn đang nhìn mình, nàng cắn răng một cái rồi cố hạ thấp giọng nói, "Có một người Thế tử Điện hạ không cần phải điều tra."

Lông mi Yến Trì hơi giật giật, "Người nào?"

Tần Hoan nhìn trái nhìn phải rồi tiến lên một bước, đến sát bên cạnh Yến Trì, nàng càng nói nhỏ hơn, "Tần Lệ."

Yến Trì nhíu mày, "Nhị công tử Tần phủ?"

Tần Hoan 'Ừ' một tiếng, "Thế tử Điện hạ không cần phải điều tra hắn, bởi vì... bởi vì hắn cũng đã mắc bệnh hoa liễu, mấy ngày trước hắn đến tìm ta cầu cứu cho nên ta đã kê vài phương thuốc điều trị cho hắn."

Đáy mắt Yến Trì cực kỳ lạnh lùng, Nhị công tử Tần phủ cũng mắc phải bệnh hoa liễu? Một người là di nương, một người là Nhị công tử... Hai người này trước đây đã có qua hệ gì?

"Việc này chỉ có 2 người các ngươi biết?"

Yến Trì vừa hỏi xong thì trong lòng hắn cũng có một cảm giác hơi kỳ lạ. Bệnh hoa liễu vốn là bệnh hiểm nghèo không nói, lại còn có thể lây nhiễm. Không những có thể lây nhiễm mà lại còn là loại bệnh làm cho thế gian cực kỳ ghê tởm, công tử tiểu thư nhà đàng hoàng chắc chắn sẽ không mắc phải bệnh này. Mặc dù Tần Hoan là đại phu lại có y thuật cao minh, cứu người chính là bản nguyện của nàng thế nhưng nghĩ thế nào thì Yến Trì cũng cảm thấy bất bình thay cho nàng.

Tần Hoan lắc đầu, "Phục Linh cũng biết, hầu cận bên người Tần Lệ có lẽ cũng biết."

Tần Hoan dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Ta đã hỏi qua hắn, hắn nói là bị nhiễm bệnh từ ngoài phủ. Thế nhưng lời hắn nói ta cũng không chắc là thật hay giả, thời gian phát bệnh của hắn cũng tương đương với Tam thúc, đều là muộn hơn so với Liễu thị. Nếu như hắn nói thật thì có khả năng hắn không liên quan gì đến vụ án này cả, còn nếu hắn nói dối, chẳng hạn như hắn cấu kết với Liễu thị mới nhiễm bệnh này thì hắn cũng đã có động cơ gây án rồi..."

Lúc Tần Hoan nói ra những lời này thì trong đầu chỉ hiện lên đôi mắt tràn đầy đau đớn và chua chát của Tần Lệ, nàng mấp máy môi, đôi mắt trong trẻo như nước suối của nàng nhìn thẳng vào Yến Trì. Yến Trì cũng nhìn thấy Tần Hoan như vậy, đột nhiên hô hấp của hắn cũng nhẹ đi một chút.

Chiều cao của nàng so với nữ nhân thì tính vào hàng trung bình, không quá cao hay quá thấp, khi nàng đứng ở trước mặt Yến Trì thì chỉ cao đến khoảng qua ngực hắn. Hiện tại nàng đứng cách hắn quá gần, bởi vì muốn nhìn vào mắt Yến Trì nên mới ngửa đầu lên, mái tóc hơi bay bay phía sau tai nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét xinh đẹp rõ ràng, đôi mắt nàng nổi bật giữa ánh đèn đêm phía sau, vừa trong trẻo vừa quyến rũ say lòng người.

Cứ như đá quý rơi lạc vào dòng suối mát lành, ánh mắt dịu dàng không dao động của nàng chiếu thẳng vào mắt Yến Trì khiến cho lòng hắn lại rối loạn. Yến Trì khó khăn nuốt nước bọt, suýt chút nữa thì đôi tay đã giơ lên xoa nắn khuôn mặt nàng, hắn siết chặt nắm tay rồi bình ổn lại cảm xúc trong lòng, sau đó mới lên tiếng, "Ngươi muốn ta không công khai điều tra hắn? Lưu lại cho hắn chút mặt mũi?"

Đối với Yến Trì mà nói thì chuyện nhìn thấu lòng người khác lại cực kỳ đơn giản.

Tần Hoan nói với hắn những lời này, mặc dù đã có chút tín nhiệm hắn thế nhưng cũng kèm theo chút thương hại Tần Lệ. Đối với nữ tử mà nói thì bệnh hoa liễu chính là sự sỉ nhục, còn đối với một công tử thiếu niên như Tần Lệ thì cũng chỉ là tổn hại thanh danh mà thôi. Mặc dù Yến Trì đã hiểu rõ ràng thế nhưng trong lòng hắn lại có chút không vui, vì sao Tần Hoan lại phải phí nhiều tâm tư lo lắng cho loại người như Tần Lệ?

Tần Hoan vẫn hơi ngửa đầu, "Phải, ta đã cho Điện hạ biết tình hình thực tế, Điện hạ có thể trực tiếp đến điều tra hoặc truyền hắn đến thẩm vấn đều được. Đương nhiên nếu Điện hạ cảm thấy làm thế thì hơi bất công với những người khác thì cũng có thể điều tra công khai trước mặt mọi người."

Yến Trì nhìn Tần Hoan rồi đột nhiên cười khẽ, "Vì sao ngươi lại che chở hắn?"

Ánh mắt Tần Hoan hơi dao động, "Đã chữa bệnh cho hắn nhiều ngày nay, tự nhiên cảm thấy lo lắng cho hắn hơn một chút."

Yến Trì không định tiếp tục bắt bẻ nữa, nếu nàng đã nói ra thì cứ làm theo lời nàng là được, Yến Trì gật đầu, "Được, ngươi nói ta đã nắm rõ. Vậy có còn yêu cầu nào khác không?"

Vẻ mặt Yến Trì áp bức người, ánh mắt cũng sáng rực lên. Tần Hoan nhìn hắn rồi hiện tại mới cảm nhận được mình đang đứng cách hắn quá gần, vì thế nàng mới lui về sau một bước, "Đương nhiên không có, vụ án này thế nào xin nghe theo sắp xếp của Điện hạ."

Yến Trì cong cong môi cười khẽ một tiếng, vừa câu trước còn yêu cầu hắn, câu sau lại là nghe theo hắn sắp xếp, mâu thuẫn như thế mà nàng cũng có thể nói ra được. Hắn còn đang mải suy nghĩ thì đã có tiếng bước chân vang lên ở cách đó không xa.

Yến Trì quay đầu lại thì nhìn thấy có một tỳ nữ dẫn người đi đến đây, mà hắn nhận ra tỳ nữ này, nàng ta chính là nha hoàn bên cạnh Tần lão phu nhân. Tần Hoan cũng nhìn sang, liếc mắt một cái đã thấy được Thái Hà đang đi đến.

Thái Hà đi gần đến rồi hành lễ, "Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Cửu tiểu thư."

Thái Hà vừa đến thì ý cười trên mặt Yến Trì cũng tiêu biến hết, hắn nghiêm giọng nói, "Miễn lễ, người ngươi đã triệu tập đến đâu rồi?"

Thái Hà cung kính nói, "Khởi bẩm Điện hạ, tất cả nam bộc ngoài viện đã triệu tập xong, đang chờ ở viện quản sự, Tri phủ Đại nhân đã đến đó rồi."

Yến Trì gật đầu rồi nhìn về phía Tần Hoan, "Cửu cô nương quay về đi."

Đứng trước mặt người khác thì ngữ khí nói chuyện của hắn hoàn toàn xa cách. Tần Hoan nhún người chào rồi Yến Trì cũng quay người lại đi khỏi.

Yến Trì rời đi rồi nhưng Thái Hà cũng không vội, nàng nhìn Tần Hoan rồi nói, "Cửu tiểu thư, lão phu nhân cho mời."

Trong lòng Tần Hoan khẽ giật mình, nhưng trên mặt không hề có chút nào ngoài ý muốn.

Cái gì nên đến thì sẽ đến, nàng bị Yến Trì chỉ đích danh đi theo hắn giải đáp nghi vấn, cho nên Tưởng thị gọi nàng đến cũng là lẽ đương nhiên. Có điều... bị gọi đi như vậy thì Tần Hoan cũng cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.

Tưởng thị đã trở về Phật đường, Tần Hoan đi theo phía sau Thái Hà trên con đường nhỏ thẳng đến Phật đường. Vị trí của Phật đường ở chỗ khá yên lặng, ở giữa có đoạn đường thậm chí không hề thắp đèn, cũng may mà Thái Hà dẫn theo 2 nha hoàn cầm theo đèn lồng.

Đi được vài bước, đột nhiên Thái Hà quay đầu lại, "Cửu tiểu thư, có sợ không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.