"Đây là... Bệnh hoa liễu?!"
Suy cho cùng thì Hoắc Hoài Tín cũng lăn lộn quan trường nhiều năm cho nên đương nhiên kiến thức cũng rộng rãi. Bệnh này mặc dù đa số chỉ xuất hiện ở trên thân mấy người hạ đẳng hoặc kỹ nữ chốn làng chơi, thế nhưng ông cũng đã từng chính mắt mình nhìn thấy có thuộc hạ của mình nhiễm phải bệnh này, cho nên hiện tại mới kinh ngạc chấn động.
Tần Hoan nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn rồi lại chậm rãi thả ra. Một lúc lâu sau nàng mới tìm lại được giọng nói của chính mình, "Phải, là bệnh hoa liễu."
Từ Hà bên này thở phào một hơi, "Tại hạ cũng đoán là bệnh này, thế nhưng nghĩ lại thì dù sao Liễu thị cũng là di nương của Hầu phủ, thế nào cũng sẽ không nên mắc phải bệnh này..."
Tần Hoan hơi nhíu mày, sắc mặt có vẻ thâm trầm không giống bình thường.
Từ Hà thấy Tần Hoan không nói gì nên chỉ nghi ngờ bản thân mình nói sai rồi, hiện tại mới nói, "Khụ khụ, tại hạ không hề có ý đó, chỉ là bệnh này... cũng không có khả năng là tự nàng ta bị nhiễm..."
Đột nhiên Tần Hoan tiến lên phía trước, cẩn thận nhìn mụn nước trên người Liễu thị. Hoắc Hoài Tín thấy thế cũng tiến lên hỏi, "Cửu cô nương, ngươi là đại phu cho nên hiểu biết tình trạng bệnh này nhất. Cô nương thấy sao?"
Tần Hoan khẽ mím môi, "Nhìn tình trạng này, đã phát bệnh ít nhất nửa tháng trở lên rồi."
Hoắc Hoài Tín trợn mắt, "Chuyện này có liên quan gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3544648/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.