"Tiểu thư sao lại biết nghiệm thi?" Phục Linh kìm nén cả đêm cuối cùng cũng hỏi ra. Đêm qua vốn là đã muốn hỏi cặn kẽ thế nhưng Tần Hoan thật sự đã quá mệt mỏi rồi, Phục Linh thấy thế đau lòng không ngớt nên đương nhiên phải nhịn xuống không hỏi rồi.
Tần Hoan buông thìa cháo xuống rồi cầm khăn lụa lên lau lau khóe môi, "Thân là đại phu, có thể trị bách bệnh thì đương nhiên cũng có thể hỗ trợ nghiệm thi, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Nhị công tử bị hàm oan?"
Phục Linh bĩu môi, "Nhưng...Nhưng nếu để cho người ngoài biết tiểu thư động vào người chết sẽ không tốt lắm... Mà nghiệm thi đều là công việc của ngỗ tác, địa vị ngỗ tác lại thấp kém, tiểu thư sao có thể..."
Tần Hoan đứng dậy, "Động vào người chết có gì không tốt? Ta còn từng nằm vào áo quan rồi thì sao?"
Phục Linh nhất thời không biết nói cái gì, lại nhìn dáng vẻ ung dung của Tần Hoan nên nàng cũng tự hiểu được bản thân mình không cần lo lắng quá.
Y phụ đêm qua Giang thị đưa đến, Tần Hoan chọn lấy một bộ. Nàng mặc áo cánh xếp li nhẹ bằng lụa thêu trăm hoa quấn cành, tà váy lả lướt làm vằng voan mỏng trông như rặng mây được cắt xuống từ đỉnh núi xanh thẳm ngày xuân, lại tươi mát rạng rỡ giống như bầu trời sau cơn mưa. Tất cả đều tôn lên dung mạo như ngọc của Tần Hoan, cực kỳ tươi sáng, cực kỳ xinh đẹp.
"Ngươi yên tâm, chuyện này chỉ có mấy người biết. Người ngoài chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3442767/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.