Vân Khánh nghiêng đầu, khó hiểu hỏi Minh Viễn.
“Sao anh lại rảnh rỗi tới đón tôi vậy.” “Nhớ em!”
Bùm một tiếng, tâm trí Vân Khánh như quay cuồng. Anh nói một câu đơn giản như vậy nhưng khiến tâm trí Vân Khánh xáo trộn lung tung cả lên. Cô khịt mũi, cười gượng gạo.
“Anh lại đùa tôi.” “Nhìn mặt tôi giống đùa sao?”
Đúng là không giống đùa thật, nhưng vì không giống đùa nên càng khiến Vân Khánh kinh ngạc, không hiểu anh ta lại định giở trò gì.
“Chúng ta mới quen nhau có mấy ngày thôi ma.”
“Mới quen mấy ngày thì không được nhớ?”
Minh Viễn đúng là có năng lực làm người ta cứng họng.Vân Khánh đành im lặng, chép chép miệng, không biết phải nói gì. Minh Viễn lái xe về căn nhà nhỏ đó, rồi anh ngồi dài trên sô pha.
“Đi nấu cơm đi, tôi đói rồi.”
Vân Khánh cắn môi, trừng mắt, nhưng vẫn lút cút đi nấu ăn. Cô vẫn không thể hiểu nổi, anh ta giàu có như vậy sao không ở biệt thự rộng lớn, có hàng chục đầu bếp vây quanh mà lại ở trong căn nhà nhỏ này, bắt cô nấu nướng cho mỗi ngày kia chứ?
Khoảng nửa tiếng sau,Vân Khánh dọn ra một bàn đầy đồ ăn nóng hổi, màu sắc cực kỳ bắt mắt. Cô vui vẻ đặt chiếc bát và đôi đũa xuống trước mặt Minh Viễn.
“Sao vui thế?”. Vân Khánh tủm tỉm cười.
“Tôi thấy nấu ăn rất vui, có thể kết hợp thứ này với thứ kia, nấu chín chúng mà chúng không phàn nàn.”
Minh Viễn bật cười trước suy nghĩ quái dị của cô.
“Nếu chúng phàn nàn được thì em có dám ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-yeu/906237/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.