Vân Khánh vặn vẹo hai tay, đi từng bước chậm rì rì lên lầu, vừa bước vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô. Minh Viễn ép sát cô vào tường, hơi thở anh nóng rực phả vào vành tai cô.
“Sao hả? Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
Vân Khánh híp mắt, cười cười, mặc dù trái tim đang nhảy lum ba la trong lồng ngực nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên.
“Để tôi bóp lưng cho anh nhé”
Minh Viễn nhìn đôi môi ửng hồng bị cô cắn chặt, hành động này tố cáo cô rồi.
“Sao hả? Muốn hầu hạ tôi thế nào?”
Đôi mắt đen thẫm, sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, bờ môi mỏng khinh bạc, sống mũi cao thẳng tắp. Anh hơi nhướng mày, vẻ thích thú nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô.
“Tôi thích phụ nữ chủ động”
Anh bị đa nhân cách sao? Lúc trước còn nói không có hứng thú với cô, không thích kiểu phụ nữ vây quanh mình, bây giờ lại bắt cô hầu hạ, rồi còn đòi cô chủ động, điên rồi, đúng là điên rồi.
Vân Khánh nhắm tịt mắt, liều chết vươn người ra, đôi môi nhỏ hơi chu lên, chạm vào môi Minh Viễn. Mặt cô đã đỏ bừng, vai tai cũng đỏ rực rồi. Hai tay siết chặt vào nhau, lấy hết dũng khí cho cái hôn này.
Vân Khánh có chút loay hoay, cô chưa có kinh nghiệm yêu đương, dĩ nhiên là không biết hôn, đôi môi nhỏ day qua day lại, cảm giác ngứa ngáy làm Minh Viễn như nổ tung. Cô nhóc này vậy mà không biết hôn môi?
Anh lật ngược tình thế, chuyển bị động thành chủ động, áp chặt môi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-yeu/906235/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.