Sau đó, cậu yêu cầu phục vụ không cần phải mang phần ăn của mình ra. Đôi mắt của Lý Diệu Linh nhìn cậu rời đi. Trịnh Thừa Hạo nhìn theo ánh mắt cô.
"Em buồn khi cậu ấy rời đi à?" Trịnh Thừa Hạo hỏi, nghiêng người khầu vai cô. "Cậy ấy có vẻ là một chàng trai tuyệt vời."
Mím chặt môi, cô nở nụ cười nhẹ.
Tối hôm đó khi trở về nhà, cô không thể ngủ được. Lời nói của Ngụy Tân Vũ chạy vòng quanh trong đầu cô, cô có thể thấy nụ cười ngọt ngào và trìu mến của Trịnh Thừa Hạo trở nên sống động hơn trong kí ức của cô. Thất vọng với chính mình, cô bước xuống giường, đi về phía cửa sổ. Mở nó ra, cô khoanh tay, dựa vào cửa sổ, hít thở không khí ban đêm.
Lý Diệu Linh bừng tỉnh khi điện thoại của cô reng lên, cô cầm lấy, bắt máy.
Đó là Trịnh Thừa Hạo.
"Anh không thể ngủ được." anh nói. "Em vẫn chưa ngủ sao?"
Dựa vào tường, Lý Diệu Linh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em cũng không ngủ được."
"Cùng anh hít thở không khí trong lành đi."
Cô nhướng mày, nhìn vào cánh cửa. Anh có ở phía bên kia cánh cửa không? Cô mở cửa nhưng không tìm thấy ai cả.
"Anh đang đùa à?" Cô hỏi. "Bây giờ, hãy đi bộ đến thang máy." Anh chỉ dẫn. Cau mày,
nhưng Lý Diệu Linh vẫn nghe theo anh. "Sau đó nhấn nút đến sảnh"
"Anh đang làm gì vậy chứ?" Cô làu bàu. Cánh cửa mở ra sảnh vài phút sau đó. "Bây giờ thì sao nữa?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437825/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.