Khương Nhã nằm trên giường, mặc cho Ôn Thiệu Phong làm gì vẫn không đoái hoài, chỉ sợ là bây giờ anh ta muốn đem cô đi giết cũng chẳng ai cần.
Cho đến khi mọi thứ trôi qua rất lâu.
Một người lại đang rất yên giấc, một kẻ lại chẳng thể nào mà thoải mái nổi.
Ôn Thiệu Phong nhìn Khương Nhã nằm trong vòng tay mình, muốn làm một cái gì đó nhưng lại không thể, cơ thể càng lúc càng bức bối như muốn phát điên lên.
Như này khác nào miếng thịt dâng tới miệng lại không thể chạm đâu? Hơn nữa bây giờ trên người không có một mảnh vải, không khó để cảm nhận những biến chuyển.
Đến cuối người khó chịu lại là Ôn Thiệu Phong, người bên cạnh rõ ràng chẳng hề có ảnh hưởng, còn rất yên bình chìm trong giấc ngủ.
Thế là nửa đêm, tiếng vòi sen từ nhà tắm vang vọng.
Ôn Thiệu Phong lúc này mới chịu mặc lại bộ đồ, trở ra phòng khách giữ bản thân bình tĩnh lại, gọi thẳng điện thoại đến chỗ trợ lý dặn dò.
“Tra lại việc ngày hôm qua, bất cứ kẻ nào làm thì không cần chừa đường.”
“Còn nữa, một tuần nay không cần quay phim.”
Trợ lý Quyết vẫn còn canh giữ xe phía dưới khu khách sạn nghe vậy liền gật đầu. Người thì biết rồi, bây giờ căn bản chỉ cần tiến hành xử lý. Còn với việc không cần quay phim, chắc chắn là đang lo cho cô Khương rồi.
Gọi điện thoại xong Ôn Thiệu Phong liền trở lại phòng, vừa bước lên giường đã áp vào cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-den-dien-dai/2792529/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.