Lúc An Mân gọi điện thoại cho An Ngưng, có thể nói nàng đang cố gắng tưởng tượng thử xem đầu dây bên kia chị gái nàng đang làm gì. Nàng nghe thấy âm thanh kích động của chị gái, thái độ này thật giống như lúc biên tập viên tòa soạn gọi tới nói chị nàng có thể gửi bài trễ một chút cũng không sao.
<Có chuyện gì mà chị ấy mừng thế cơ chứ???>
"Mân Mân, không tin được, thật sự không tin được, em nhanh như vậy đã bắt được Vệ Lương rồi sao?"
Sau khi nghe câu nói của chị gái bất giác An Mân cười trộm nhìn về phía Vệ Lương, thở dài:
"Chị à, cứ như vậy đi, ngày mai em về."
"Khoan khoan, làm gì mà vội thế, Mân Mân, chị nói trước nha, nhất định em phải mạnh mẽ lên, không được chịu thua nhóc con đó, nhất định phải ở mặt trên. "
"Ha ha ha...." Chờ tới lúc An Mân cúp máy thì Vệ Lương đã ở trên sô pha lăn lộn cười to.
"Cười cái gì mà cười, coi chừng rút gân đó.!!" An Mân nhanh chóng đánh một cái lên mông của ai đó đang rất mất hình tượng nằm dài trên sô pha cười.
"Không phải đâu!! Haha, không có ý gì, An Mân à, đêm nay chị muốn ở mặt trên sao?"
"Em còn nói bậy nữa thì chị về đây!!!" An Mân tức giận đứng lên, nàng hiền quá mà, một đám người ai cũng ăn hiếp nàng cho được, chị gái nàng đã vậy, tên đáng ghét Vệ Lương cũng vậy.
<Vệ Lương đáng ghét, Vệ Lương chết bầm......>
"Thôi thôi, đừng về mà...." Vệ Lương hoảng thần, gấp tới mức không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-su-sinh-tinh/160378/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.