Chương trước
Chương sau
- Mày làm cái quái gì vậy? Mẹ kiếp…ai nha…

Phạm Hồng Vũ dùng sức một chút, cánh tay người thanh niên kia đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ra… - Yên lặng một chút,

Phạm Hồng Vũ quát lớn một tiếng.

Ánh mắt sắc bén quét qua, người thanh niên này trong lòng phát lạnh, né tránh ánh mắt của hắn.

Tay Phạm Hồng Vũ run lên, dí người thanh niên kia vào tường, cổ họng anh ta không dám thốt lên điều gì nữa.

Phạm Hồng Vũ đang chuẩn bị đẩy cửa ra, bỗng nhiên đứng lại.

- Thu Vũ, Thu Vũ, đừng động thủ.

Là giọng nói của Đông Nhan, Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất bất ngờ.

Lý Thu Vũ vào đồn công an, thậm chí cho người ta vài cái tát, Chủ tịch huyện Phạm cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm. Nhưng Đông nhan…

Sao lại đảo điên như vậy.

Thậm chí ngay cả Đông Nhan cũng bị vào đồn công an?

- Tớ phải cho con mụ này một trận.

Lý Thu Vũ nổi giận đùng đùng.

- Cô…

Hứa tổng lại hét ầm lên.

Phạm Hồng Vũ lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra.

Văn phòng đồn công an rất náo nhiệt.

Một đám đàn bà đang giằng co nhau, nhưng Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái là thấy được Lý Thu Vũ và Đông Nhan. Các cô gái xinh đẹp, luôn tự nhiên thu hút ánh mắt của người khác như vậy.

Chẳng qua hình tượng của Lý Thu Vũ lúc này thật sự không hay cho lắm, trông cô như một con gà chọi vậy.

Trong giây lát, Lý Thu Vũ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Thấy Phạm Hồng Vũ rồi.

Mọi người nhìn ra cửa, văn phòng lập tức khôi phục lại sự yên lặng.

Giây phút ngắn ngủi như vậy, nhưng cũng khiến Phạm Hồng Vũ có ấn tượng đại khái đối với văn phòng này. Căn phòng rất rộng, bên trong xếp mấy cái bàn, có năm sáu người mặc cảnh phục, trong đó có hai nữ cảnh sát, đứng cạnh Lý Thu Vũ và Đông Nhan. Ngoài ra còn có hai cô gái mười mấy tuổi, nhìn bộ dạng, hẳn là bạn học của Lý Thu Vũ và Đông Nhan. Trong đó có một cô dung mạo mỹ lệ, khí chất bình tĩnh, cô còn lại thì đang cùng với Đông Nhan giữ tay Lý Thu Vũ lại, dáng người khá khỏe mạnh, rất có khí chất của “đàn ông”.

Nếu không, dựa vào một mình Đông Nhan thì khó mà giữ được Lý Thu Vũ.

Giằng co với Lý Thu Vũ và Đông Nhan cũng là hai cô gái, tuổi tác lớn hơn một chút, chính là cô gái đang bị cảnh sát giữ lại. Ước chừng hai bảy hai tám tuổi, mái tóc xoăn, mặc trang phục công sở. Khách quan mà nói cô gái tóc xoăn này khá xinh đẹp, dáng người quyến rũ, chỉ có điều lúc này cô đang trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, trông rất mất hình tượng.

Một cô gái khác chừng hơn ba mươi tuổi, cách ăn mặc và khí chất cũng không được như cô gái tóc xoăn, Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái có thể đoán được, cô này chính là “người hầu”.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc cảnh phục, coi tư thế đó, hẳn là lãnh đạo của đồn công an, phỏng chừng đây chính là Chính ủy Bạch.

- Thun Vũ.

Phạm Hồng Vũ đi vào, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

Bà cô nhỏ ơi, sao em lại như vậy?

Lý Thu Vũ ngẩng đầu lên, hờ hững, hốc mắt hiện rõ vẻ ủy khuất.

Đông Nhan thở dài, gật đầu với Phạm Hồng Vũ, buông lỏng tay giữ Lý Thu Vũ ra. Cô và Phạm Hồng Vũ giao tiếp không nhiều, nhưng cũng hiểu ra, chỉ cần người này đến thì việc tiếp theo của cô sẽ là cái gì.

Trong lúc này, đương nhiên Chủ tịch huyện Phạm không có thời gian để ý đến cô, hắn quay sang vị cảnh sát trung niên nói: - Xin chào, có phải Chính ủy Bạch không?

Cảnh sát trung niên gật đầu, nghi vấn đánh giá Phạm Hồng Vũ: - Cậu ở đơn vị nào?

Phạm Hồng Vũ cười cười, đưa giấy tờ của mình ra, đưa cho Chính ủy Bạch. Lúc này, cứ đem phân phận của mình ra rồi nói sau, bằng không e là Chính ủy Bạch sẽ không thèm để ý đến hắn.

Chính ủy trong đồn Công an, chính thức là cán bộ cấp phó phòng, nên không phải ai chính ủy cũng khách khí.

Chính ủy Bạch cầm lấy, tùy tay mở ra, bỗng nhiên mở to mắt nhìn.

- Quyền chủ tịch huyện? Cậu là Chủ tịch huyện?

Nói xong, lại cẩn thận đánh giá Phạm Hồng Vũ.

Người trẻ tuổi này, sao có thể là Chủ tịch huyện được? Ngay cả ở Bắc Kinh này, quan chức rất nhiều, nhwg một vị Chủ tịch huyện hơn hai mươi tuổi đã làm Chủ tịch huyện thì không khỏi khiến người ta giật mình.

Cô gái tó xoăn kia, vốn định phát tác, nhưng nghe xong Chính ủy Bạch nói với Phạm Hồng Vũ, không khỏi ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ, thần sắc rất không tốt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Phạm Hồng Vũ chính là viện binh của mấy người Lý Thu Vũ rồi.

- Đúng vậy, Chính ủy Bạch, tôi công tác ở huyện Vân Hồ, tỉnh Thanh Sơn.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, giọng điệu khiêm tốn.

- Xin chào, Chủ tịch huyện Phạm. Ngay sau đó, chính ủy Bạch liền thay đổi sắc mặt, tươi cười chủ động bắt tay với Phạm Hồng Vũ. Ông ta không phải kính trọng chức vụ Chủ tịch huyện, mà là con người Phạm Hồng Vũ. Hai mươi mấy tuổi mà có thể lên làm Chủ tịch huyện, tương lai hắn còn rộng mở như thế nào chứ?

Phạm Hồng Vũ bắt tay với Chính ủy Bạch, khẽ cười nói: - Chính ủy Bạch, tôi quen mấy người bạn, có thể nhờ anh sắp xếp một chút, tôi muốn nói chuyện riêng với mấy cô ấy. Tôi mới nhận được điện thoại, tạm thời không biết đã xảy ra chuyện gì... việc này không trái với quy định của cơ quan công an chứ?

Chính ủy Bạch nhìn qua, cũng không phải tính cách quyết đoán, tuy nhiên yêu cầu này của Phạm Hồng Vũ cũng không thái quá, cho nên không cần suy nghĩ nhiều mà gật đầu nói luôn: - Không thành vấn đề, Chủ tịch huyện Phạm, nắm rõ tình hình là việc nên làm mà.

- Chờ một chút.

Chính ủy Bạch muốn dẫn Phạm Hồng Vũ và mấy cô gái sang một phòng khác, cô gái tóc xoăn bỗng nhiên khôi phục tinh thần, một tiếng gào to, giơ tay ngăn lại.

- Chính ủy Bạch, cái này e là không ổn? Nhỡ bọn họ thông cung thì sao?

Nói xong hai mắt nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, địch ý rõ ràng.

Chính ủy Bạch ngượng ngập cười một tiếng, nói: - Hứa tổng, không nói là thông cung được. Đây cũng không phải là án hình sự, mà chỉ là tranh cãi dân sự mà thôi.

- Ai nói đây không phải án hình sự? Chính ủy Bạch, anh có lầm hay không? Mấy cô gái này, đêm qua đùa giỡn ở quán rượu, chuốc say em trai tôi, đánh cho nó mình đầy thương tích, còn đốt xe BMW của em trai tôi nữa. Xe của người ta còn mới tinh, giá những năm trăm ngàn, năm trăm ngàn đấy hiểu chưa? Như vậy mà không phải là án hình sự thì thế nào mới là án hình sự?

Giọng nói của Hứa tổng biến thành tiếng thét chói tai.

Phạm Hồng Vũ lập tức giật mình kinh hãi.

Ở quán rượu chuốc say người ta, sa đó đánh người ta, rồi còn đốt xe BMW?

Là một cảnh sát hình sự kỳ cựu, luận sự, vụ án như vậy chỉ chỉ là vụ án bình thường, những vụ nghiêm trọng hơn Phạm Hồng Vũ đã trải qua không ít. Vụ án không khiến cho Phạm Hồng Vũ bất ngờ, mà mấu chốt là có liên quan đến Lý Thu Vũ và Đông Nhan, đây mới là điều khiến người ta không thể tin nổi.

Lý Thu Vũ thích càn quấy, nhưng chuyện như vậy bất kể thế nào không liên quan gì đến cô mới phải.

Phạm Hồng Vũ không kìm nổi nhìn Lý Thu Vũ một cái, mặt cô bé đỏ bừng, nghiêng đầu quay đi.

Phạm Hồng Vũ trong lòng nghi ngờ nổi lên, chỉ cảm thấy chuyện này, càng lúc càng ly kỳ.

- Hứa tổng, cô cứ bình tĩnh đi. Tôi chỉ là nắm một số tình huống thôi, còn xử lý cuối cùng như thế nào, phải là cơ quan công an quyết định. Tôi tin là cơ quan công an sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng.

Phạm Hồng Vũ rất hòa khí nói với Hứa tổng.

- Xì, anh nói ít thôi.

Hứa tổng khinh thường nói. - Anh là ai? Chủ tịch huyện? Chủ tịch huyện là cái gì chứ? Nói cho anh biết, việc hôm nay tôi không để yên đâu. Đồn công an không xử lý thì thôi. Tôi không lãng phí thời gian với các người nữa. Hừ! Nếu anh là người hiểu chuyện, tôi khuyên anh đi sớm khỏi đây, nơi này là thủ đô, là thủ đô, chứ không phải nông thôn, hiểu không?

- Hừ! Cuối cùng, Hứa tổng lại vung tay lên, thần thái càng thêm khinh thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.