Hành trình đi thủ đô lần này của Phạm Hồng Vũ, bất ngờ xảy ra tình hình bất ngờ, còn bất ngờ hơn việc Khâu Minh Sơn được điều lên chính phủ.
Buổi sáng hôm sau, Phạm Hồng Vũ ở Văn phòng tại thủ đô viết phương án.
Bản phương án này, là hắn viết cho Khâu Minh Sơn. Thật ra Khâu Minh Sơn không có yêu cầu này, mà là Phạm Hồng Vũ chủ động gánh trách nhiệm. Khâu Minh Sơn cũng không ngăn cản, chỉ nói với hắn viết dựa theo ý nghĩ của mình, không cần đoán ý của người khác.
Vừa viết được một lúc thì Tiêu Lang gọi điện đến, buổi trưa mời Phạm Hồng Vũ đi ăn cơm.
Lý Xuân Vũ, Bảo Hưng, Dương Thanh Sơn tạm thời chưa biết Phạm Hồng Vũ đến thủ đô, dù sao cũng còn ở đây mấy hôm nữa, cho nên vẫn còn thời gian gặp mặt, trước mắt cứ xử lý việc quan trọng hơn.
Điều bất ngờ xảy ra vào lúc này.
Chiếc máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên reo lên, vô cùng dồn đập, Phạm Hồng Vũ trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, vừa cầm máy lên, nhìn thấy số điện thoại ở thủ đô, rất lạ.
Một số điện thoại xa lạ ở thủ đô, gọi hắn làm gì?
Chẳng lẽ là lộn số?
Phạm Hồng Vũ nghi ngờ vào trong phòng gọi điện.
- Xin chào, ai vậy?
- Phạm Hồng Vũ… Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Thu Vũ. - Thu Vũ, có chuyện gì vậy?
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, đã cảm thấy không đúng. Lý Thu Vũ cố ý nhỏ giọng, như có vẻ đang rất sợ hãi, thật kỳ lạ, điều gì có thể khiến cho Tiểu ma nữ như cô phải sợ?
Đã xảy ra chuyện gì?
Quả thật không thể tin nổi.
- Anh…anh đang ở đâu? Ở huyện à? Em…
Giọng nói của Lý Thu Vũ lộ rõ vẻ sợ hãi.
Phạm Hồng Vũ liền kêu lên: - Anh ở thủ đô, nói mau, đã xảy ra chuyện gì thế?
Tình hình rõ ràng không đúng, Phạm Hồng Vũ trở nên gấp gáp.
Lý Thu Vũ thét lên một tiếng kinh hãi: - Anh đang ở thủ đô? Sao có thể?
- Anh đang ở thủ đô, mới đến hôm qua. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
- Sao anh không nói với em? Lý Thu Vũ liền lớn tiếng, nhưng sau đó lập tức giảm âm thanh, nói: - Vậy lúc này anh có thời gian không? Có thể đến đồn Công an đường Thành Bình, quận Chiêu Nghĩa không? - Em đang ở đồn công an?
Phạm Hồng Vũ lập tức đầu óc mờ mịt, tuy nhiên cũng thở phào được một tiếng.
Chỉ cần Lý Thu Vũ ở đồn công an, thì ít thất nhân thân vẫn còn an toàn.
- Đúng vậy…haiz, anh đến nhanh đi, em phiền muốn chết đây…
Lý Thu Vũ bỗng nhiên oán trách.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói: - Thì em cũng phải nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh cứ ú ớ đến thì giải quyết được cái gì?
- Anh cứ đến đây trước đi. Anh đến là sẽ biết xảy ra chuyện gì. Nhanh lên nhé, em phiền muốn chết rồi. Nếu anh không đến là họ sẽ thông báo cho lãnh đạo trường của em đấy.
Lý Thu Vũ ồn ào. - Rốt cuộc là anh có đến hay không?
- Anh đến.
Phạm Hồng Vũ không do dự nữa, quyết định thật nhanh.
- Vậy thì nhanh lên, nhớ địa chỉ nhé, anh có biết đường không…a lô, a lô…
Thì ra Phạm Hồng Vũ đã cúp máy trước rồi.
Người này, còn là Chủ tịch huyện nữa chứ, vậy mà tính tình còn vội vàng hơn cả mình.
Một nụ cười hiện lên khóe miệng Lý Thu Vũ. Tuy nhiên mặt cô lại xụ xuống.
Việc hôm nay, quả thật là không dễ chơi.
Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe đến đồn công an đường Thành Bình, quận Chiêu Nghĩa. Quận Chiêu Nghĩa cách chỗ này hơi xa, Chủ tịch huyện Phạm lại không phải người ở đây, cho nên cũng không thuộc đường lắm. Nhưng Chủ tịch huyện Phạm là người có tiền, kêu một chiếc taxi dẫn đường là được.
Lý Thu Vũ không ngờ phải vào đồn công an, mặc dù rất kỳ lạ, nhưng trực giác Phạm Hồng Vũ nói cho hắn biết, chuyện này phải cẩn thận một chút. Những cái khác thì không lo, nhưng nếu là ảnh hưởng tới thể diện của Tiểu ma nữ này là không được.
Lý Thu Vũ để ý nhất là thể diện.
Mời taxi đỗ ở văn phòng đưa mình đi, như vậy sẽ không thỏa đáng. Tạm thời việc này không được để cho các đồng chí ở văn phòng biết.
Cũng may mà khu vực này khá thông thuận, không bị tắc đường, nên Phạm Hồng Vũ có thể đuổi kịp taxi.
Khoảng nửa giờ sau, xe của Phạm Hồng Vũ đã đi đến đồn công an.
Đồn công an ở thủ đô, cấp bậc không thấp, hơn nữa lại còn là đồn công an ở nội thành. Chỉ có điều cấp bậc cao đôi khi cũng không có nhiều ý nghĩa thực tế. Đồn công an đường Thành Bình này, nhìn bề ngoài quả thật có chút xấu xí, cũng may diện tích cũng khá rộng, xe có thể trực tiếp lái vào và đỗ ở sân đồn.
Phạm Hồng Vũ đỗ xe Santana của mình ở cạnh một chiếc BMW mới toanh. Đầu thập kỷ 90, xe BMW trong nước tất cả đều là nhập khẩu, tuyệt đối là xe nhất đẳng, cho dù ở những thành phố lớn ở phía Nam như Giang Khẩu cũng rất hiếm khi gặp được. Cho nên, khi gặp được ở đồn công an này, Phạm Hồng Vũ không kìm nổi nhìn đi nhìn lại vài lần.
Lúc Santana dừng lại, cửa kính xe BMW hạ uống, một người trẻ tuổi ăn mặc cực kỳ bảnh bao ngồi trên ghế lái, ánh mắt lạnh lùng nhìn Santana, trên mặt đầy vẻ cảnh giác.
- Ấy ấy, cẩn thận một chút, đừng có mà cọ vào, anh không đền nổi đâu.
Người trẻ tuổi lớn tiếng ồn ào với Phạm Hồng Vũ, hai chữ “Ưu việt” hiện rõ trên mặt anh ta.
Thật ra khoảng cách giữa hai chiếc xe vẫn còn khá xa, Phạm Hồng Vũ dù có là gà mờ thì cũng không để xe mình va chạm với BMW.
Người trẻ tuổi này nói vậy, thuần túy chỉ là để tỏ vẻ mà thôi.
Phạm Hồng Vũ nhìn anh ta một cái, khóe miệng mỉm cười, khẽ lắc đầu, cũng không để ý, lập tức xuống xe, đi vào trong đồn công an.
- Này, anh có ý gì vậy? Khinh thường tôi à? Hừ, một kẻ quê mùa mà cũng đòi khinh thường người khác sao? Người trẻ tuổi này đi xuống xe, kêu lên.
Quả thật không hiểu ra sao cả?
Cũng may loại người như vậy, không phải Chủ tịch huyện Phạm chưa từng gặp bao giờ, lúc này cũng không còn tâm trạng để so đo với anh ta. Phạm Hồng Vũ thản nhiên nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: - Trời nóng nực, anh hãy cứ ngồi trong xe cho mát.
Nói xong hắn đi thẳng vào đồn.
- Mẹ kiếp, thẳng nhà quê.
Người thanh niên này nhảy xuống, đi nhanh theo. Tuy nhiên lần này, sự khác biệt giữa hai người liền lộ rõ. Người thanh niên này vóc dáng trung bình, thân hình như rắn nước, còn Phạm Hồng Vũ thì cao lớn khôi ngô, thân hình rắn chắc…cho nên người thanh niên này có già mồm thì cũng không dám có động tác gì.
Đừng nói đây là đồn công an, nếu đánh thật thì có lẽ Phạm Hồng Vũ chỉ vươn tay mấy cái là anh ta đã nằm rạp xuống đất rồi.
- Chính ủy Bạch, việc này rốt cuộc anh định xử lý như thế nào? Tôi đã nói với anh rồi, nếu các anh không xử lý được thì tôi sẽ đưa lên trên. Tôi không tin ở cái đất này không có chỗ để phân rõ phải trái.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói tức giận của một phụ nữ, nghe bén nhọn vô cùng, nghe qua, tuổi tác cũng không phải lớn.
- Hứa tổng đừng tức giận, chúng tôi vẫn đang xử lý mà. Nào, Hứa tổng, cứ uống chén nước cho hạ hỏa đã…
Một người đàn ông trung niên bật cười ha hả nói, giọng nói hòa ái vô cùng, phỏng chừng đây chính là Chính ủy Bạch của đồn công an.
- Chính ủy Bạch, tôi không có thời gian đâu. Tôi nói cho anh biết, mấy cô gái này các anh phải nhanh chóng xử lý. Em trai tôi vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa, xe BMW cũng bị mấy cô này làm méo mó hết rồi. Anh có biết xe BMW này giá bao nhiêu không? Năm trăm ngàn đó. Dám phóng hỏa đốt xe, mấy con ranh này, đúng là lá gan không nhỏ mà.
Người phụ nữ trẻ tuổi phẫn nộ nói.
- Chị mắng ai đó? Chị nói ai là mấy con ranh?
Ngay sau đó vang lên giọng nói của Lý Thu Vũ. - Tôi mắng các cô đấy, sao hả? Mấy con ranh con các cô, ai xui khiến các cô? Ở hộp đêm bồi rượu, tôi nhổ vào, cô tốt đẹp lắm sao? Nhìn là biết, loại người như các cô chỉ biết nằm ngửa ra thôi…aiz…cô, cô dám đánh tôi hả?
Hóa ra mấy tiếng BA~ vang lên, Phạm Hồng Vũ mặc dù không thấy được tình hình bên trong, nhưng nhất đinh là Tiểu ma nữ động thủ, tiếng tát ban nãy, chỉ nghe là biết mạnh như thế nào.
Lập tức đồn công an trở nên hỗn loạn.
Hứa tổng giọng kêu to, cực kỳ phẫn nộ, miệng thì chửi bậy, người thì xông lên phía trước, tất nhiên là cô ta bị cảnh sát ngăn lại.
- Khốn khiếp.
Người trẻ tuổi đi sau Phạm Hồng Vũ gầm lên giận dữ, xông vào bên trong. Có thể nhìn ra được, anh ta không phải muốn xông vào để giúp Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ duỗi tay ra, người thanh niên này rốt cuộc không thể nhúc nhích được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]