Editor: Đào Tử
_______________________________
"Yêu Hoàng điện hạ dường như chẳng có chút bất ngờ nào?"
Thái độ quá đỗi bình tĩnh của Bùi Diệp khiến "Thất điện hạ" nhíu mày.
"Tự tin lên chút." Bùi Diệp ung dung nhìn sắc mặt hơi biến đổi của "Thất điện hạ", ngón trỏ khẽ lắc, cười tủm tỉm nói, "Bỏ hai chữ 'dường như' đi, đó là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với nghề nghiệp trước đây của ta. Người có thể tiếp cận giành được sự tin tưởng của ta, chắc chắn là người ta quen biết. Nếu cảnh giác kém đến mức ngay cả người nằm cạnh gối cũng không phân biệt được, ngươi nghĩ ta còn sống đến bây giờ sao? Tám trăm năm trước đã bị ám sát đủ kiểu rồi."
Việc này căn bản là hiển nhiên.
Giả dạng thành người Bùi Diệp không quen biết, cô không nhận ra thật giả, nhưng cũng sẽ không trao sự tín nhiệm, chỉ duy trì cảnh giác toàn bộ quá trình. Giả dạng thành người cô quen biết tin tưởng, nếu cô không nhận ra thật giả, thì mấy trăm năm nay cũng sống uổng phí. Hơn nữa tên này giả dạng cũng không giống.
"Thất điện hạ" lại bình tĩnh: "Giỏi lắm, chỉ được cái mồm mép."
Thấy hắn phản ứng như vậy, Bùi Diệp lại thấy lạ, hứng thú hỏi ngược lại hắn: "Ngươi có muốn biết mình lộ sơ hở ở đâu không?"
"Thất điện hạ" khẽ nhấc mí mắt, nét mặt không chút gợn sóng.
"Không muốn biết."
Hắn không cần dùng não để nghĩ cũng biết cái gọi là "sơ hở", phần lớn là cơm chó —— Yêu Hoàng điện hạ trong truyền thuyết với Thất Thánh quân luôn không biết xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692485/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.