Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp chưa bao giờ biết việc ép buộc bản thân nói những lời sến súa lại là một chuyện tra tấn như vậy.
Gậy ông đập lưng ông.
May mắn thay, nghiệp vụ của cô rất vững vàng, mặc dù biết "Thất điện hạ" trước mắt có vấn đề, vẫn bình tĩnh thuần thục ứng phó. Nhìn "Thất điện hạ" trong lòng vạn phần không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp, tâm trạng tồi tệ mới hơi khá hơn một chút.
Không biết là diễn xuất quá tốt, hay là khán giả xem livestream show thực tế bị mù tập thể, ai nấy đều kêu gào thật ngọt ngào.
Chỉ có "vật trang sức độc quyền của quốc bảo" kiên trì phản bác lại ý kiến của khán giả.
Bùi Diệp dựa cửa, nhìn "Thất điện hạ" đeo tạp dề, dùng đôi tay có thể mua bảo hiểm hàng chục triệu để rửa bát, ánh đèn vàng cam trong bếp như phủ lên hắn một lớp kính lọc mười mét, khiến người ta không khỏi nghĩ đến mấy chữ "tuổi thanh xuân yên bình", "tuế nguyệt tĩnh hảo".
"A Diệp, nhìn anh như vậy làm gì?"
Giả vờ như không có việc gì rửa sạch mấy cái đĩa, lau khô rồi cất vào tủ khử trùng, "Thất điện hạ" vẫn không thể làm ngơ ánh mắt của Bùi Diệp. Ý định ban đầu là muốn nhắc nhở Bùi Diệp không cần phải "thèm muốn" hắn như vậy, nhưng kết quả lại là ——
"Người đẹp dưới ánh đèn, cảnh đẹp nhân gian."
"Thất điện hạ" nghiêng người đối diện với Bùi Diệp, hơn nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, khóe miệng bên còn lại giật giật, miễn cưỡng đè độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692484/chuong-1314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.