Editor: Đào Tử
_______________________________
Tục ngữ nói hay lắm, chết đạo hữu chứ không chết bần đạo.
Thập điện hạ nói ra câu đó, cô hổ thẹn thừa nhận mình đã động lòng.
Nhưng dù sao Ngũ điện hạ cũng đã từng giúp cô một lần, mình bán đứng người ta như vậy hình như không được quang minh chính đại lắm.
"Ngài nói một trăm triệu đến một tỷ công đức không đồng nhất? Phần thưởng này đúng là hậu hĩnh, có điều... làm việc gì cũng phải có tiêu chuẩn cụ thể chứ? Dù sao hai con số này cũng chênh lệch nhau tới chín trăm triệu. Có phải tin tức càng cụ thể càng đáng giá công đức không? Tiêu chuẩn cụ thể là gì? Ngoài hai vị, còn lại tám vị Thánh Quân điện hạ." Bùi Diệp thu hồi ánh mắt đang nhìn Thất điện hạ, bình tĩnh nhìn Thập điện hạ, giơ tám ngón tay, "Mấy vị điện hạ kia giá trị ngang nhau, hay là có cao có thấp? Các vị Thánh Quân điện hạ có bảng giá trị thân phận không?"
Thập điện hạ im lặng hồi lâu, dường như không ngờ Bùi Diệp lại "sảng khoái" như vậy, một lúc sau mới nói với nụ cười có phần nguy hiểm: "Yêu Hoàng điện hạ, nghe ý này của cô là chuẩn bị cân nhắc từng người một, bán lấy giá tốt sao?"
Bùi Diệp không hề sợ hãi chút lạnh lẽo uy h**p mơ hồ của Thập điện hạ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà, tỏ vẻ già dặn, trên mặt không hề có chút xấu hổ, nói năng hùng hồn: "Thập điện hạ nói vậy thì không hay rồi. Gì mà cân nhắc từng vị Thánh Quân bán lấy giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692425/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.