Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp không nhịn được nghiêng người, đối mặt với chàng trai cả người toát lên vẻ dè dặt cẩn trọng, cô vốn thô kệch quen rồi, bỗng dưng lại hoài nghi bản thân trong mắt y có phải là một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ hay không, cô mỉm cười, nét mặt dịu dàng đến mức gần như tan chảy: "Tại sao lại nói vậy?"
Chàng trai cụp mắt xuống không trả lời, chỉ khẽ dùng ngón tay níu lấy tay áo cô.
Bùi Diệp lại hỏi: "Chẳng lẽ 'ta' chưa từng đến thăm chàng?"
Không gian này là giấc mơ của chàng trai, bởi vì cảnh giới tu vi của y, y có quyền kiểm soát tuyệt đối với giấc mơ. Chỉ cần là điều y mong muốn, bất kể là người đã chết bao nhiêu năm, hay sự vật phi lý đến đâu, tất cả đều sẽ thuận theo ý nghĩ của y, thỏa mãn mọi khao khát của y.
Trong giấc mơ của y, tại sao lại không có "mình"?
Chàng trai vẫn cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng như tiếng muỗi vo ve: "... Không, một lần cũng không..."
Nói rồi y ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Diệp đang ở vị trí cao hơn y một chút, từng chữ từng chữ như tủi thân như oán trách lại như khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Ta đã tìm khắp Vạn Yêu Cốc, mỗi một chỗ đều đã đi qua, hoàn toàn không có nàng... Nàng cũng chưa từng đến thăm ta..."
"... Nhưng nếu nàng muốn gặp ta, ta sẽ ở đây." Bùi Diệp hơi nghiêng người về phía trước, trán chạm vào mái tóc ngoan ngoãn rủ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692421/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.