Bùi Diệp phát hiện mình cũng có tố chất mồm quạ.
Điều tốt không linh, điều xấu lại linh.
Cô tưởng thân thể này dù không khá hơn cũng có thể chống đỡ được năm sáu mươi năm, dành ra nhiều thời gian hơn để dạy dỗ người kế nhiệm, ít nhất có thể giúp người đó xây dựng đội ngũ thân tín của riêng mình, thiết lập uy tín đủ mạnh trong Quân đoàn số bảy, ổn định vượt qua giai đoạn chuyển giao quyền lực, tránh trường hợp người mới vừa nhậm chức đã bị thế lực cũ gây khó dễ. Cái cảm giác bị chèn ép, khó khăn đủ đường thật không dễ chịu chút nào.
Nếu thuận lợi, người kế nhiệm có thể tiếp quản vào khoảng tám mươi chín mươi tuổi.
Độ tuổi này đặt trong thời kỳ cao điểm chiến tranh liên miên thì được coi là "bình thường", đặt trong bối cảnh chiến tranh đã bước vào giai đoạn giữa cuối như hiện nay thì cũng không quá đột ngột, các quân đoàn khác còn có người trẻ hơn. Chỉ là vạn vạn không ngờ, tình trạng lại xấu đi nhanh như vậy.
Khi Bùi Diệp khôi phục lại đoạn ký ức đó, trong đầu vẫn còn văng vẳng kết quả chẩn đoán mới ra lò.
Nguyên soái Hàn Đồ Bạch vẫn luôn theo dõi sát sao tình trạng sức khỏe của cô, đích thân liên lạc với cô, hai người nhìn nhau hồi lâu không nói.
Cuối cùng, Hàn Đồ Bạch cẩn thận xoa xoa ống quần, dè dặt lên tiếng: "Cô... A Diệp, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Bùi Diệp cố tỏ ra thoải mái cười cười, nói như không mấy bận tâm: "Tôi đã suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692419/chuong-1249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.