Nếu người khác nói như vậy, nó nhất định không tin, nhưng lời của cô, tuyệt đối có thể làm được.
Khí linh Thiên Công nói chắc nịch.
Bùi Diệp hoàn hồn nhìn nó: "Vậy sao? Cảm ơn sự tin tưởng của ông."
Khóe môi nhếch một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ.
Rõ ràng cô vẫn dùng thân xác của Dương Hoa chân quân, nhưng nụ cười so với ban đầu, người ngoài vừa nhìn đã có thể đoán ra là hai người khác nhau.
Lúc trước bản chất vẫn là thiếu niên sống trong tháp ngà, nụ cười cũng trong sáng, thuần khiết đặc trưng của tuổi này, giống như một đống lửa bập bùng cháy, đến quá gần rất dễ bị lửa thiêu đốt. Còn sau đó đã bị một tầng sương mù không thể dễ dàng xuyên qua bao phủ, chỉ có bản thân cô hoặc một vài người nhất định mới có thể chạm đến mặt chân thật nhất, càng phù hợp với thiết lập lạnh lùng, khó dò của "Dương Hoa chân quân".
Tiếp tục khiêu chiến tiếp, cảm xúc của Bùi Diệp rất ít khi xuất hiện biến động lớn.
Bất kể tỉnh lại ở độ tuổi nào, đều là một bộ dạng lạnh lùng như băng sương, uy nghiêm, trầm ổn, trưởng thành. Nếu không phải khí chất của Bùi Diệp thật sự đang ổn định tăng cường, Khí linh Thiên Công đều hoài nghi "tuổi tác" của cô không hề tăng trưởng, sao qua bao nhiêu năm vẫn là một bộ dạng như vậy?
Mỗi khi đến một tầng mới, Khí linh Thiên Công đều hỏi cô bao nhiêu tuổi, ký ức cuối cùng đang làm gì.
Họp hành, ăn cơm, huấn luyện, ngủ, đánh trận, diễn tập quân sự, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692418/chuong-1248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.