【Độ kiếp thất bại? Hahahaha, ta cảm thấy ngài đang sỉ nhục trí thông minh của hắn.】
Khí linh Thiên Công trốn sau lưng Bùi Diệp ôm bụng cười lớn.
Ngay cả lừa người cũng qua loa như vậy, Bùi Diệp làm sao có tự tin cho rằng mình có thể lừa được Dương Cảnh?
Bùi Diệp thầm bĩu môi đảo mắt: 【Chỉ cần hắn không vạch trần ta ngay tại chỗ, thì việc cái cớ ta bịa ra có bao nhiêu ngớ ngẩn quan trọng sao?】
Khí linh ra vẻ hiểu biết ồ lên một tiếng: 【Hiểu rồi, đây chắc là cái gọi là được yêu chiều nên vô pháp vô thiên nhỉ?】
Bùi Diệp khịt mũi: 【Cái gì mà vô pháp vô thiên?】
【Chẳng lẽ không phải sao? Hắn thiên vị ngài đến tận nách rồi. Cứ thử đổi một người khác qua loa với hắn xem, ngài đoán xem người đó sẽ chết kiểu gì?】
Tính cách Dương Cảnh cứng rắn lại còn ghét cái ác như kẻ thù, lời nói không hợp liền rút đao chém người.
Chọc giận hắn, ngay cả Dương Diệu chưởng môn đến cũng bị chém.
Bùi Diệp không chỉ một lần nhảy múa trên ranh giới cuối cùng của hắn, khiêu khích trêu chọc người ta, vậy mà Dương Cảnh vẫn không xé rách mặt mũi chém chết cô, đây không gọi là "thiên vị" thì gọi là gì?
Nghe khí linh nói nhăng nói cuội một hồi, Bùi Diệp khó chịu móc tai: 【Thiên Công, bây giờ ta tin là ông thật sự đã già rồi. Ông không thể nghĩ đây là biểu hiện yêu trẻ của Dương Cảnh à? Kính lão đắc thọ, truyền thống tốt đẹp, Dương Tiêu sư muội kế thừa rất tốt.】
Đến miệng khí linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692392/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.