"Ma chủng là vật gì?"
Nghe không giống thứ gì chính đạo, luôn khiến người ta liên tưởng đến những thứ rất tà ác.
Ai ngờ khí linh lại nói: "Ma chủng à, là nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa còn là nguyên liệu cao cấp của ma tộc, số lượng không nhiều, là thứ hiếm có."
Nhưng nhờ có "đạo lữ của chủ nhân", vì ma chủng mà chế tạo ra la bàn tìm ma, dù có giấu ở chân trời góc biển cũng bị la bàn chỉ ra.
Thứ này thật sự rất rất rất bá đạo.
Dương Cảnh và Ngọc Đàm: "Thế mà lại là nguyên liệu nấu ăn???"
Bọn họ nghĩ đến thực đơn của ma tộc mà bọn họ biết, lại nghĩ đến nguyên liệu cần thiết để chế biến, đều lộ ra vẻ từ chối lại có chút ghét bỏ.
Bùi Diệp tò mò: "Thứ này có thể làm món gì?"
Khí linh: "Hấp, chiên, xào, luộc, nhúng lẩu đều được, nghe nói xào cũng được, nhưng cách ăn nguyên bản nhất vẫn là luộc, vị tươi ngon."
Bùi Diệp tưởng tượng hình dạng và mùi vị của ma chủng.
Kỳ lạ là trong đầu cô không có khái niệm cụ thể về ma chủng cũng không biết nó trông như thế nào, nhưng lại luôn muốn đồng tình với lời nói của khí linh.
La bàn tìm ma có kích thước bằng lòng bàn tay của Bùi Diệp, hai màu kim loại đen trắng, mặt sau khắc những phù văn và trận văn kỳ lạ.
Nhập vào một chút linh lực, có thể biến thành kích thước bán kính ba tấc ba, mặt trước có tổng cộng ba mươi sáu tầng, mỗi tầng đều có chữ viết khác nhau, ở giữa có hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692373/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.