"Đồ đệ ngoan à, con chắc chắn là ở đây?"
Bùi Diệp tò mò nhìn quanh, mùi hương nồng nặc trong không khí làm cô muốn hắt hơi.
"Đúng, chính là nơi này."
Vừa rồi, cô để hai "đồ đệ bảo bối" dùng cách khí linh dạy để triệu quỷ, quả thật đã triệu được một con.
Tại sao chỉ có một con?
Tư thiếu nữ gọi trước, kết quả Bùi Diệp dọa người ta suýt hồn xiêu phách lạc.
Vất vả lắm mới nặn được hồn phách sắp tan thành từng mảnh dính lại, con quỷ nhỏ kia ngồi xổm xuống khóc lóc thảm thiết, kêu trời kêu đất, nói gì cũng không dám quay lại nữa.
Cảnh tượng này khiến hai vị thiếu nữ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét khác lạ, âm thầm suy nghĩ xem cô là con nào trong đám bách quỷ dạ hành.
Bùi Diệp tức không để đâu cho hết.
"Nhìn gì mà nhìn!"
"Sư tôn, hay là ngài tránh xa một chút? Con quỷ này hình như thật sự sợ ngài, ngài ở gần chúng nó đến cũng không hỏi được gì." Cố thiếu nữ mang trên chân một đôi giày thêu tinh xảo vừa vặn, mũi giày cọ cọ xuống đất, cúi đầu nhìn mũi giày nhìn mặt đất cũng không dám nhìn cái bản mặt đen ngòm của Bùi Diệp.
Bùi Diệp: "..."
Cô chỉ đành bĩu môi, không tình nguyện trốn lên nóc nhà cách đó mấy chục mét, tủi thân nhổ cỏ dại mọc trong khe ngói. Nhổ được mười ba cây, Cố thiếu nữ vẫy tay với cô, Bùi Diệp liền lên tinh thần.
"Thế nào? Hỏi được tin tức chưa?"
Cố thiếu nữ gật đầu: "Hỏi thì hỏi được rồi, nhưng chỉ biết được phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691264/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.