Dương Cảnh chân quân tập trung suy nghĩ, nhíu mày, không đồng tình với cách sắp xếp tùy tiện của Dương Diệu chưởng môn.
"... Dù vậy, Chưởng môn sư huynh cũng không thể để một người không rõ lai lịch tự do ra vào Lăng Cực Tông như thế chứ? Sao huynh không tìm cớ thu lại ngọc lệnh thông hành của hắn? Hoặc cài vài người theo dõi nhất cử nhất động của hắn?"
"Việc này... tạm thời vẫn chưa."
Dương Diệu chưởng môn không biết nhớ đến điều gì, ngượng ngùng chột dạ sờ mũi.
Nếu Dương Cảnh biết mình không những không thu lại ngọc lệnh thông hành, mà còn chủ động trao cho hắn ngọc lệnh thông hành lên tầng cao nhất của tháp Tàng Thư, chắc chắn sẽ tức đến mức rút kiếm đâm mình vài nhát. Đang nghĩ vậy, Dương Diệu chưởng môn cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút không đúng.
Hắn theo bản năng nhìn về phía nguồn gốc, chỉ thấy Dương Cảnh sư đệ của mình lạnh lùng rút kiếm.
Dương Diệu chưởng môn cười gượng giơ tay lên.
"Dương Cảnh sư đệ... Sư đệ, có gì từ từ nói, dĩ hòa vi quý, bình tâm tĩnh khí, đừng hở tí đã rút kiếm."
"Ta vừa nghe thấy gì thế???" Dương Cảnh chân quân cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, Lăng Cực Tông giao vào tay Dương Diệu sư huynh bao năm không sụp đổ thật phải cảm tạ tổ tiên trên trời có linh thiêng phù hộ, nếu không chỉ dựa vào kẻ không đáng tin cậy như hắn, sớm muộn cũng bị bán đi mất thôi. "Ngay cả ngọc lệnh thông hành lên tầng cao nhất của tháp Tàng Thư huynh cũng có thể giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691234/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.