Cố Trường Tín là đệ tử của thân thể này sao?
Bùi Diệp nhướng mày, nhìn như vô tình hỏi một câu.
"Vậy ta còn những đệ tử khác không? Hiện giờ chúng thế nào rồi? Có ai bị thương không?"
Ngọc Đàm đè ý định đứng lên của cô lại: "Có, an toàn, có bị thương nhưng không ai chết... Bảo sư huynh, bây giờ điều quan trọng nhất là dưỡng thương."
Dù bất ngờ vì Bảo sư huynh luôn coi trọng tu vi lại không màng đến tình trạng bản thân, mà lo lắng cho mấy đệ tử chưa gặp mặt nhiều, nhưng nghĩ đến sự nghiêm khắc chú trọng tu vi của sư huynh đối với đệ tử trong môn phái, Ngọc Đàm cũng phần nào hiểu được.
Nhìn thế này, Bảo sư huynh quả thật là một người trưởng bối tốt.
Bùi Diệp cũng không cố chấp, yên tâm nhắm mắt lại.
Ngọc Đàm thấy vậy cũng không làm phiền, kê đơn thuốc xong mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Bùi Diệp, đi lấy thuốc luyện đan, cố gắng hồi phục thân thể của Bùi Diệp. Dù khả năng tu luyện lại rất thấp, nhưng ít nhất có thể sống thêm vài năm.
Bùi Diệp không biết suy nghĩ của những người khác, lặng lẽ suy nghĩ về tình cảnh và tương lai của mình.
Cô không hiểu sao mình xuyên không, cũng không biết có thể trở về được không. Lý trí bảo cô rằng trước khi có hy vọng trở về, cô phải đảm bảo sự an toàn hiện tại. May mắn thay, thân thể này có địa vị cao trong Lăng Cực Tông, dù không có tu vi cũng không lo chuyện sinh kế.
Cô lại nghĩ đến cái gọi là "nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691215/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.