Người tự xưng là sư huynh rời đi, chỉ còn lại người đàn ông râu dê bận rộn trước mặt Bùi Diệp.
Bùi Diệp dán mắt nhìn hắn không chớp, dù người đàn ông râu dê có bình tĩnh đến đâu cũng cảm thấy không thoải mái -- không phải ai cũng chịu nổi "ánh mắt tử thần" của Chấp pháp trưởng lão Lăng Cực Tông. Hắn khẽ hắng giọng để chuyển sự chú ý của Bùi Diệp.
"Sư huynh à, thu ánh mắt lại chút đi."
"Tại sao?"
Người đàn ông râu dê nghẹn lời: "Áp lực lớn."
Bùi Diệp: "..."
Chỉ nhìn hai cái thôi mà cũng áp lực lớn sao?
"Tâm lý ngươi yếu quá."
Người đàn ông râu dê: "..."
Thấy Bùi Diệp chống tay lên giường muốn ngồi dậy, hắn bước tới đỡ một tay, còn kê một chiếc gối dày mềm sau lưng cô.
"Ngươi tên gì?"
Dù sao cũng đã "ma khí nhập não", "bất hạnh mất trí nhớ", trong lòng Bùi Diệp vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy may mắn -- trời giúp mình rồi!
Cô chẳng buồn giả vờ nữa, có gì thì hỏi nấy.
"Ta tên Ngọc Đàm, là sư đệ của huynh."
Người đàn ông râu dê mang đến cho cô một bát cháo trắng thơm phức.
Cháo trắng có rắc chút hành hoa, dùng muỗng ngọc khuấy nhẹ, nhìn hạt cháo trắng bóc nóng hổi, mùi thơm thật hấp dẫn.
Yết hầu Bùi Diệp khẽ động, mắt như viết rõ chữ "muốn ăn", người đàn ông râu dê hỏi cô: "Huynh muốn ta đút hay tự mình ăn?"
"Ta tự ăn."
Nhận ra người trước mặt không phải là mấy người bạn xấu tính, Bùi Diệp nuốt xuống câu "ngươi hầu hạ ta đi". Có điều, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691214/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.